__________________________
>u/Throwaway_2021_ABC (3.8k point)
Một vài năm trước, khi đó là quãng thời gian tồi tệ nhất của cuộc đời tôi. Một vài người thân thiết với tôi đã ra đi một cách đột ngột, tôi bị bắt nạt hàng ngày trong công việc, cuộc sống của tôi dường như đang sụp đổ. Tôi đã từng bị trầm cảm – tôi chỉ không thể tưởng tượng được mình sẽ thức dậy như thế nào vào ngày hôm sau. Vì vậy, tôi đã lên kế hoạch tự tử – mua vé máy bay một chiều, uống thuốc ngủ và viết một loạt thư tuyệt mệnh.
Vào cái ngày mà tôi chuẩn bị bay để thực hiện ‘kế hoạch’ của mình, đã có một tai nạn khủng khiếp trên đường cao tốc dẫn đến sân bay. Nó đã bị chặn cả 2 đường. Vì vậy, tôi lái xe vào một quán rượu gần đó để uống một cốc bia và đợi trong lúc tắc đường. Sau đó tôi ra ngoài sân ngồi với đồ uống của mình, một người đàn ông hỏi liệu anh ta có thể ngồi với tôi không. Dù sao thì, tôi nghĩ, tốt thôi, ai mà quan tâm chứ. Anh ấy nói với tôi rằng bất cứ điều gì tôi định làm tiếp theo là một ý tưởng tồi tệ và tôi sẽ hối hận. Tôi nghĩ, kẻ chết tiệt trên trời rơi xuống này là ai? Nhưng tôi cũng đã lắng nghe.
Anh ấy nói rằng anh ấy cảm thấy tôi đau đớn, nhưng tôi còn có một cuộc sống đáng kinh ngạc phía trước và đây không phải là cách mà câu chuyện của tôi kết thúc. Một lần nữa, tôi chưa bao giờ gặp anh chàng này trong đời và tôi cũng chưa nói với anh ta một lời nào về ‘kế hoạch’ của tôi. Anh ấy yêu cầu tôi đưa cho anh ấy chìa khóa và ví của tôi, anh ấy sẽ trả lại chúng cho tôi sau khi tôi kể mọi chuyện và anh ấy ngồi lắng nghe.
Tôi như trút hết mọi thứ trong tim mình cho anh chàng trên trời rơi xuống này. Nói với anh ấy tất cả những tổn thương, những đau đớn của tôi trong cuộc sống và lý do tại sao tôi lại đến sân bay với tấm vé một chiều để tự sát tại một nghĩa trang tận bờ kia đất nước nơi gia đình tôi được chôn cất ở đó. Anh ấy chỉ lắng nghe. Và rồi anh ta rút ra một chiếc bật lửa, yêu cầu tôi rút những lá thư tuyệt mệnh của tôi và giúp tôi đốt chúng. Anh ấy nói với tôi rằng tôi có giá trị rất lớn đối với thế giới này và sau khi uống xong đồ uống, tôi cần phải về nhà và ngủ một chút. Anh nói với tôi rằng ngày mai tôi sẽ ổn, tôi tin anh ấy. Sau đó anh ta đã trả lại chìa khóa và ví cho tôi.
Chiều hôm đó tôi bỏ về nhà, ôm gia đình của mình. Ngủ một giấc – và ngày hôm sau, tôi bắt đầu làm việc với chính mình – tìm một nhà trị liệu, tìm một công việc mới. Nhiều năm sau, tôi đang ở thời khắc tuyệt vời của cuộc sống, nó rất khác so với ngày hôm đó. Cho đến ngày nay, không ai trong cuộc đời tôi biết tôi đã suýt tự sát như thế nào. Nhưng một người lạ, bằng cách nào đó đã hiểu tôi. Và đã cứu mạng tôi.
Tôi không bao giờ gặp lại anh ấy nữa, thậm chí tôi còn không biết tên anh ta. Đó là điều khó giải thích nhất đã từng xảy ra với tôi. Và tôi nghĩ về anh chàng đó mỗi ngày – vì vậy, cảm ơn bạn, một người lạ tốt bụng, đã cứu mạng tôi vào ngày tháng 9 trên sân của một quán rượu.
>>u/Waytoloseit(1.8k point)
Tôi không biết tại sao tôi lại đăng bài viết này, nhưng có lẽ đó là vì có thể bạn là một trong số ít những người sẽ hiểu.
Từng có một điều tương tự như thế xảy ra với tôi. Tôi đã định nhảy khỏi một cây cầu gần nơi tôi sống. Tôi sẽ chết vì tự sát. Tôi đã hết năng lượng và tình yêu. Tôi không có nhiều hơn một cuộc đời để cho đi, nếu điều đó có ý nghĩa.
Đó là ngay trước lễ Giáng sinh, trời đang đổ tuyết. Tôi dừng lại ở khách sạn gần cây cầu để xin tý wifi của họ để hoàn thành bức thư tuyệt mệnh của mình. Tôi vừa chuẩn bị xong thì hết pin. Ổn thôi. Tôi nhận phòng để sạc chiếc máy tính xách tay của mình.
Trong khi chờ đợi, tôi bắt đầu thấy đói. Tôi cảm thấy cồn cào, khó chịu hơn bất cứ điều gì, vì vậy tôi quyết định kiếm một cái gì đó để ăn đã.
Khách sạn này nằm ở một thị trấn nhỏ và nhà hàng duy nhất thì ở ngay bên cạnh. Tôi đi qua nó, có một tấm biển CLOSED trên cửa, nhưng đèn vẫn sáng và tôi có thể nghe thấy tiếng người bên trong- vì vậy tôi đã đi vào. Một người đàn ông tóc hoa râm bước ra từ phía sau và nói với tôi rằng anh ta và các nhân viên đang làm một bữa tiệc Giáng sinh, nhưng đầu bếp của họ vẫn có thể chuẩn bị một thứ gì đó cho tôi.
Tôi đi vào phòng ăn chính, đợi một lúc trước khi đứng dậy lấy cho mình một ly bia. Một Anh chàng da đen to lớn bước ra từ bếp và hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi nói với anh ấy rằng một chiếc bánh mì kẹp thịt và khoai tây chiên, hoặc bất cứ thứ gì dễ làm nhất đối với anh ấy. Tôi ngồi xuống trong một gian hàng và suy nghĩ về những gì một gã da đen to lớn kia đang làm ở giữa hư không. Khu vực chúng tôi đã ở khá tự do.
Nhưng dù sao, anh ấy bước ra từ nhà bếp với một chiếc bánh mì kẹp thịt, khoai tây chiên, một cốc bia và một cốc khác cho riêng mình. Anh ấy nhanh chóng ngồi xuống cùng tôi. Suy nghĩ của tôi về bức thư tuyệt mệnh của mình nhanh chóng bị đẩy đi, khi tôi trở nên khó chịu với sự hiện diện của anh ấy.
Anh ta bắt đầu nói chuyện với tôi, kể cho tôi nghe về cuộc sống của anh ấy … Chỉ để lấp đầy sự im lặng, bạn biết đấy? Sau đó, anh ấy nói với tôi rằng những gì tôi sắp làm là một sai lầm lớn. Nếu tôi không quan tâm đến cuộc sống, tại sao không làm những gì đã khiến tôi hạnh phúc? Tại sao không làm tất cả những việc tôi định làm mà bị gác lại để dành cho công việc, cho các vấn đề của người khác?
Anh ấy cũng nói rất nhiều điều khác nữa, một số điều anh ấy cảm thấy như anh ấy biết tôi như nàovà cảm thấy như có một chút điềm báo, nhưng theo một hướng tích cực, như bằng cách nào đó anh ấy biết rằng tôi sẽ vượt qua tất cả đau khổ này và sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.
Vào cuối cuộc trò chuyện, tôi đã quá kiệt sức để hoàn thành lá thư tuyệt mệnh của mình. Tôi quyết định hoàn thành nó vào buổi sáng.
Khi tỉnh dậy, tôi đã quyết định cho mình một năm. Chỉ một năm để thử mọi thứ mà người đàn ông đó đã đề nghị. Tôi quyết định thực sự, thực sự làm tất cả những gì có thể để được hạnh phúc, thực sự cống hiến hết sức mình để làm những việc mà tôi còn dang dở. Tôi quyết định đi bộ sang bên cạnh và xem liệu tôi có thể tìm thấy anh ta hay ít nhất là để lại cho anh ta một mảnh giấy nhắn.
Khi tôi bước vào, không ai biết tôi đang nói gì. Không có buổi tiệc Giáng sinh nào. Không có người da đen nào từng làm việc ở đó và họ đóng cửa lúc 5 giờ chiều tối hôm trước do thời tiết.
Tôi choáng váng bước đi, nhưng tôi không thể thốt lên ngạc nhiên. Cả buổi tối đó dường như siêu thực. Cho đến ngày nay, tôi không biết người đàn ông đó là ai. Tôi chỉ biết rằng tôi nợ anh ấy cuộc sống của tôi.
Những thay đổi mà tôi đã thực hiện vào năm đó, sau khi gặp anh ấy cuối cùng đã giúp tôi gặp chồng của mình và có một cậu con trai. Chúng tôi đã dừng lại ở đó trong một chuyến du lịch mùa hè năm ngoái, tôi đã khóc khi nhận ra rằng mình đã từng xém chút nữa kết thúc cuộc đời mình như thế nào.
Tôi không thể tưởng tượng được rằng tôi từng chút nữa là không thề biết được chồng tôi hay con trai tôi. Tôi nghĩ về người đàn ông đó thường xuyên, tôi gọi anh ấy là thiên thần của mình. Thành thật mà nói, tôi không quan tâm nếu anh ấy có thật hay không, nhưng anh ấy sẽ luôn là thiên thần đã cứu cuộc đời tôi.
Tôi hy vọng một ngày nào đó tôi có thể nói ra điều đó.
————————————————
>u/CrippledUnironically(1.7k point)
Hồi đó, có một đứa trẻ trong lớp tôi mà không ai còn nhớ. Tôi nhớ rõ ràng là tôi đã chơi với đứa trẻ này ở trường mẫu giáo và chúng tôi không thể tách rời nhau. Khoảng một tháng trước kỳ nghỉ lễ Giáng sinh, cậu ta biến mất. Không ai nhớ đến cậu ấy cả. Giáo viên, hay những người khác trong lớp của tôi.
Không một ai nhớ hết. Tôi thậm chí còn hỏi cố vấn của trường xem cậu ấy có ổn không, và cô ấy chiều tôi khi cho tôi xem qua hồ sơ để xem liệu cậu ấy có chuyển trường hay không. Cô ấy không thể tìm thấy thứ gì cả. Tôi nghĩ về nó ít nhất một lần một tháng.
——————————————————
>u/omnipresentrain(1.4k point)
Khi tôi 13 tuổi, tôi chuyển đến phòng ngủ của anh trai tôi, vì nó là phần mở rộng của ngôi nhà so với ban đầu với phòng tắm riêng và rộng hơn nhiều so với căn phòng cũ của tôi. Ban đầu nó là một căn phòng nhỏ với lối lên tầng áp mái nhưng đã được mở rộng ra bên ngoài. Lối vào tầng áp mái luôn mở, với một bộ thang kim loại cố định được đặt vào góc. Có một bức ảnh của nó ở đây
, mái vòm màu xám là nơi kết thúc của căn phòng nguyên mẫu.
Trong vòng vài tuần sau khi chuyển đến, tôi bị thức dậy vào nửa đêm và nhìn thấy một bóng người đang nhìn chằm chằm vào tôi, với cái đầu trắng như hộp sọ và thân hình đen nhẻm. Nó sẽ từ từ di chuyển xuống chân giường của tôi và nhìn chằm chằm vào tôi cho đến khi tôi di chuyển, lúc đó nó sẽ chìm dần xuống sàn.
Đó chỉ là bóng đè, phải không? Vì tôi đã phải nài nỉ để xin chuyển vào phòng căn phòng này và mọi thứ vừa mới set up xong nên tôi sẽ không rời đi. Tôi không nói về nó với bất cứ ai, nó dần trở nên ít thường xuyên hơn theo thời gian.
Tám năm sau điều này, anh trai tôi đã đề cập trong một buổi họp mặt rằng anh ấy từng mắc bị bóng đè khi sống trong căn phòng đó, nửa đùa nửa thật với người khác khi họ bàn đến chủ đề này.
Anh ấy đã mô tả y hệt như vậy.
Không ai trong chúng tôi đề cập đến nó với bất kỳ ai khác vào thời điểm nó đang xảy ra vì vậy chúng tôi không có lời giải thích nào cho việc cả hai chúng tôi đều trải qua cùng một điều y như nhau.
————————————————-
>u/avionchef(843 points)
Đang giao báo thì tôi gặp một khách hàng lâu năm kéo xe đến cạnh tôi và yêu cầu tôi đưa tờ báo ngày cho anh ấy ngay bây giờ vì anh ta đang bận đi công tác xa. Tôi đưa cho anh ta tờ báo rồi bỏ qua nhà của anh ấy khi tôi tiếp tục con đường của mình.
Ngày hôm sau, tôi phải thu tiền hàng tuần (hồi đó bạn thường phải đi thu tiền, chưa có chuyển tiền qua internet) và tôi đến nhà anh ấy để thu phí. Vợ anh ta trả lời và nhanh chóng phàn nàn rằng tôi đã bỏ lỡ nhà cô ấy trong chuyến giao hàng ngày hôm trước.
Tôi giải thích với cô ấy rằng chồng cô ấy đi đến bên cạnh tôi, tôi nói với cô ấy những gì anh ấy nói và tôi đưa cho anh ấy tờ báo rồi. Cô ấy bắt đầu khóc, nói với tôi rằng ông ấy đã mất cách đây vài tuần và rõ ràng là tôi không thể nói chuyện với chồng cô ấy vào ngày hôm trước.
Tôi biết những gì tôi đã thấy và gần 30 năm sau tôi vẫn nghĩ về điều đó. Tôi không có cách nào để giải thích một cách hợp lý những gì đã xảy ra và nó vẫn mang lại cho tôi những điều thật đáng sợ.
————————————————–
>u/danidoodle(5.4k point)
Tôi từng làm việc trong một viện dưỡng lão, nơi tôi phải chăm sóc những bệnh nhân đãng trí. Tất cả bệnh nhân trong tòa nhà mà tôi làm việc đều lấy trộm thìa từ bữa tối để đưa cho “bọn trẻ” vì “chúng thích những thứ sáng bóng”. Đến mức mỗi tuần một lần tôi phải đi qua phòng của mọi người để lấy lại những chiếc thìa. Tôi đã hỏi bệnh nhân về những đứa trẻ nhiều lần nhưng không bao giờ có câu trả lời thỏa đáng.
Tôi nghe những câu như “họ chỉ sống ở đây” hoặc “họ đứng ngoài trời tuyết và nhìn vào cửa sổ” hoặc “họ là những người bạn đến thăm tôi.” Sẽ không có gì lạ nếu không phài tất cả họ đều làm điều đó, nhưng đó là tất cả mọi người, những người vẫn có khả năng nói. Có lần vào lúc 3 giờ sáng, một bệnh nhân của tôi bắt đầu la hét nên tôi chạy vào phòng cô ấy và thấy cô ấy đang nằm trên giường, có vẻ vẫn ổn. Tôi hỏi có chuyện gì và cô ấy nói “Thằng bé đó lại ở đây và không chịu ra khỏi tủ của tôi! Tôi sợ!
Điều ám ảnh và khó hiểu nhất là cái cách anh biến mất.