CHAP 103:
PAILIN VÀ POIPET (Phần 2)
Sau vụ cô Mai cưới chồng được một thời gian thì chúng tôi chuyển ra Poipet, đúng hơn là đoạn Kraco, gần ga Bomnack tút ngoài lộ 5.
Ở đó thì khá vui vì gần dân, gần ga tàu rồi đường buôn nhiều dân buôn nườm nượp qua lại suốt, từ chỗ chúng tôi qua bên uỷ ban của bạn thì phải vòng qua phum Rô lanh ngày ngày chúng tôi vẫn qua lại đó công việc và lén ngắm gái nữa.
Ở đây tôi đã được đóng vai “thầy bùa” trước con mắt ngưỡng mộ của bà con dân làng, nói về vụ làm “thầy” này không thể không nhắc đến một “nhân vật” ăn hại và phá làng phá xóm, đó là con Diễm My nát rượu, nó là một con quạ đen bẩn thỉu, tôi và anh Nam một lần đi qua ga Kamrenk buổi trưa thấy một trận tỷ thí giữa mấy con diều hâu với một bầy quạ.
Ở cái xứ Cam lúc đó thì ruồi là một quạ là hai và chó hoang là ba, nhiều vô kể. Ruồi nhặng thì sinh sôi ra từ những xác chết vô thừa nhận khắp nơi, quạ thì ăn xác chết và chó hoang cũng vậy, chúng nguyên là chó nhà nhưng qua quá trình lưu lạc hay chủ đã bị bắt vào trại tập trung hoặc đã chết hết thế là chúng thành bụi đời, người Cam lại không xơi món mộc tồn nên chúng ngày càng sinh sôi nảy nở.
Đàn quạ đánh nhau với mấy con diều hâu rồi rơi xuống chết la liệt, trong đó có con quạ mẹ của con Diễm my nát rượu, thấy tổ nó rơi xuống có ba con thì chết một con còn hai con, một con khoang trắng đen tôi đặt tên là Tà mốc, một con đen thui anh Nam đặt tên là Diễm My, giống cô diễn viên Diễm My- đây là cô diễn viên anh Nam hâm mộ mê mệt nên lấy tên cô đặt cho “pét” cưng của anh ấy chứ chẳng phải có ý xúc xiểm gì.
Thấy hai con quạ con bơ vơ tội quá nên anh em tôi nhặt về nuôi, mò cua bắt ốc chăm nó cũng chỉ nghĩ là nó lớn rồi kiếm ăn được thì đi đâu thì đi chả nhốt nó làm gì, con tà mốc của tôi, tôi lấy tên tay bộ trưởng quốc phòng Khơmer đỏ đặt cho nó, nó ở với tôi, còn anh Nam mang con Diễm my sang Mongkol nuôi, thời gian sau anh Nam chuyển vào lại ở gần chúng tôi thì lúc này Diễm my đọc thơ và chửi bậy khá sõi rồi, tôi thì nghe và thấy thậm chí từng nuôi những con sáo, con iểng rồi nó nói tiếng người, nhưng trường hợp con Diễm my là con quạ nói tiếng người đầu tiên tôi thấy.
Anh em tôi lấy cái đài bán dẫn bật kênh bbc ra rả cạnh cái lồng con Diễm my cho nó tập nói theo, nó nói theo rất nhanh và nói được rất nhiều, cả giọng Nam cả giọng bắc tôi thì dạy nó cả tiếng tàu, tiếng Thái, lính bạn qua dạy cả tiếng Cam, con Diễm my lải nhải suốt ngày đủ thứ chuyện.
Anh Nam là người Hải Phòng nên anh dạy Diễm my bài thơ – Không đi không biết Đồ Sơn, đi rồi mới biết bé hơn đồ nhà, Đồ Sơn bằng cái lá đa, đồ nhà bằng cái bàn là liên xô..
Cứ trưa vắng là con Diễm my đỗ trên cây Cám ở sân cất giọng khàn khàn ngâm thơ, chán thì nó chửi bậy hoặc “mày ngu lắm, mày ngu lắm, mày ngu như bò..”
Lúc đó bên hội phụ nữ chỗ chúng tôi hay lạng quạng qua tán gái có mấy cô khá xinh, anh em tôi khoái một cô tên Nang Si, thỉnh thoảng qua nhòm ngó trêu ghẹo tý, hôm thì tôi bị cô Ốt, chúng tôi gọi là cô Ốc, cô này khá xấu tính, béo mập chụt chịt gọi là béo hăm cả đuýt, cô Ốc này thì thích bọn tôi nên cứ thấy bọn tôi qua tán cô Nang là cô lại xàng qua phá bĩnh, hôm thì cô Ốc phá hôm thì con Diễm my nát rượu phá, ai đời chủ ngồi tán gái tớ thì đậu trên cây cứ “mày ngu lắm, mày ngu lắm, mày ngu như bò..” phát cáu luôn, chán thì nó chửi tỉu lỉ lủ mủ ( câu chửi bậy tiếng tàu tôi dạy nó).
Sở dĩ nó có tên Diễm my nát rượu là vì nó rất thích uống rượu sara (rượu ủ từ nước cuống hoa thốt nốt) cùng bọn tôi, rồi uống cả bia nữa rồi khi nó say nó nát hơn cám heo, lảm nhảm suốt cả ngày hoặc đêm, hát hò thơ ca rồi chửi bới luôn mồm anh em phát cáu luôn.
Mấy lần, khi qua bên huyện chơi, tôi thấy các cô xầm xì gì đó mặt có vẻ rất nghiêm trọng, thấy chúng tôi vào thì họ im im nên chúng tôi không tiện hỏi.
Một hôm sẩm tối chúng tôi ra nhà bà Si bán tạp hoá và bia với cá khô, ngồi uống bia với nhau, đang uống thì nghe bà con cũng xầm xì chuyện “ma tà” gì đó, rồi nghe bà Si chủ quán than phiền cứ gần sáng là bà lại nghe tiếng chửi bới hát hò rồi rên rẩm của đàn ông rất sợ, mà lại tiếng Việt Nam, có khi nào ma lính Việt quấy không… anh Th nghe xong che miệng cười suýt sặc quay qua nháy mắt với bọn tôi, tôi dỏng tai nghe hoá ra bà con đang kể chiện “ma” với nhau..
Bà con kể sau trường học gần chỗ chúng tôi có “ma”.
Của đáng tội chỗ đó xưa cũng nhiều người dân bị bọn lính pot giết hại quăng xuống con mương đó, sau nghe nói họ vớt lên cũng cả trăm bộ xương già trẻ lớn bé, cũng có vài người kể có thấy “ma” ở đó nhưng anh em tôi đi đêm về qua đó suốt chưa thấy gì bao giờ cả, cũng có vài lần gọi là có hiện tượng lạ lạ như có mấy người đi phía trước đèn xe, họ đi bộ nhưng rất nhanh, xe ô tô hoặc honda chúng tôi chạy tới đâu họ cứ như đi phía trước tới đó, không đuổi được..
Nhưng nay nghe bà con nói đi qua đó ban ngày cũng bị “ma” trêu, rồi nhất là khi trời gần sáng.. khi hỏi “ma” trêu thế nào thì bà con nói nghe tiếng đàn ông chửi bới gì đó dữ lắm, rồi cười khà khà trên ngọn cây nữa..
Nghe tới đó tới lượt tôi phải che miệng không dám cười, lại ông thần Diễm my nát rượu rồi chứ không có ma tà nào ở đây cả, cái hàng cây với khu trường học rồi phía bờ kênh mương kia là lãnh địa của ông thần nát rượu đó mà, cứ sáng sớm là ông thần nát rượu đó đi bụi đời kiếm ăn rồi phá làng phá xóm, có hôm đêm không buồn về, có hôm chiều vác mõm về hóng hớt anh em tôi ăn cơm rồi sà xuống xin hớp rượu rồi lại bay lên cây ngủ.
Anh Th e hèm rồi lên giọng kẻ cả nói, bà con không lo, em tôi đây, miệng nói tay anh chỉ tôi, là “thày bùa” biết cúng đuổi ma, mà ma Việt thì phải người Việt nói ma Việt mới hiểu, mai bà Si cứ luộc con gà với thêm hũ rượu sara em tôi nó qua cúng cho.
Chết thật, anh Th ngang chơi khăm tôi, nói không biết thì lại mang tiếng lục thum Th nói dóc à, tôi đành gật như bổ củi, vâng, mai con cúng cho..đảm bảo hết “ma”..
Y hẹn, tối hôm sau anh em tôi kéo ra quán bia, trước khi đi không quên tóm con Diễm my nát rượu nhốt vào cái lồng to đùng anh Lê hì hục đan cả ngày hôm đó.
Tôi đóng bộ chỉnh tề nóng phát rồ, ngồi xếp bằng chễm chệ giữa sân nhà bà Si, đầu quấn khăn cà ma, phẩy tay cho thằng T lên hương, rồi vờ lẩm nhẩm khấn khứa, anh Th lăng xăng châm tửu ra mấy cái chén, đốt ba cây đèn cầy hẳn hoi.. tôi lẩm bẩm liên thiên một hồi rồi úm ba la bà đa mật sát vỗ tay cái rầm lên cái bàn bẩn thỉu của bà hay dùng bán đồ nhậu, cái bàn ọp ẹp nẩy lên mấy cái đèn cầy đổ lăn hết, xong rồi…
Tôi phủi tay cởi vội cái khăn cà ma với cái áo dài ra, nóng chết ngốt, mồ hôi như tắm, anh Th nghiến răng kìm không cười hỏi, xong chưa “thầy”? Xong rồi..bà yên tâm mai ngủ ngon, bà con không bị trêu nữa đâu.
Sau đó mấy anh em nhanh chóng gọi là “thụ lộc” gà rượu vừa nhắm vừa không dám cười.
Mấy bữa sau thấy bà con nhìn tôi vẻ kính nể hẳn, khầy đúng là giỏi, cúng lẹ như cái máy vậy mà “ma” sợ chạy tuốt hết.
Tối đó tôi không quên mang về cho Diễm my nát rượu cái cổ gà với ly rượu nhỏ.
Nó mà biết nhờ nó mà anh em được ăn gà ún rượu mà nó chỉ được mỗi cái cổ gà chắc nó cay lắm🤣🤣.
Sau này anh Nam hy sinh ở Surin không tìm được xác mang về, con Diễm My buồn bã hàng tháng trời, chúng tôi thả nó cho nó đi đâu thì đi, nó đi đâu đó vài ngày lại ghé về nhưng ít nói liên thiên hẳn.
Rồi anh em tôi chuyển sang Mongkol gọi nó cho nó đi theo, nhưng ra tới đường tàu nó đang đỗ ở cái cần ăng ten của xe jeep bỗng tung cánh bay về phía rừng, anh em tôi dừng xe nhìn theo cho tới khi nó chỉ còn là một chấm đen nhỏ mất hút vào cánh rừng xơ xác mênh mông, nơi có bạn bè đồng loại nó và có cả hồn thiêng bất tử của anh Nam nữa.