Những Câu Chuyện Kỳ Bí Của “Người Kể Chuyện”

CHAP 104:

 

PAILIN VÀ NHỮNG NỖI BUỒN..

 

Anh em bạn bè cả ngoài đời và trên fb vẫn thường thắc mắc tại sao tôi có thể nhớ mọi chuyện từ những ngày xửa ngày xưa..

Vâng, thời của chúng tôi thì không có những thiết bị tiên tiến hỗ trợ công việc như bây giờ, tất cả phải dùng bằng cái đầu và đôi mắt của mình, nhìn và ghi nhớ, mọi thứ phải chính xác và chi tiết cụ thể, im lặng nhìn, quan sát và ghi nhớ chi tiết gần như mọi thứ là “kỹ năng” bắt buộc phải có nếu như muốn sống và trở về.

Mọi sai lầm chủ quan đều có thể phải trả giá bằng mạng sống của chính mình, ngoài khả năng tự nhiên thì đó cũng là lý do tại sao tôi nhớ lâu vậy.

Hôm nay rảnh chút, lại lan man kể cho bà con nghe những ngày tháng xa xưa ở nơi đất khách quê người khốc liệt đó.

 

Tầm này, tháng 4 dương lịch sắp tết năm mới của họ, tết Chol chnam thmay.

Người Cam có rất nhiều lễ hội và tết nọ kia, nhưng to nhất là tết Chol chnam thmay này, họ ăn tết tầm giữa tháng 4, từ ngày 12 tới ngày 16, ngày chính là ngày 15/4.

Ngày này tất cả bà con già trẻ lớn bé đều lên đồ mới hết, rồi làm các loại bánh trái, thịt gà mổ lợn tưng bừng, xúm xít nấu nướng, xong xuôi thì họ bê tuốt đồ ăn ra..chùa bà con ạ.

Họ không ăn uống ở nhà như ta, mà đem ra chùa, ngày tết này của họ thì bọn tôi cũng ú ớ chả rành gì, cũng bận đồ tử tế cắt tóc cạo râu rồi tà tà kiếm cơm gà, ra chùa xem và làng xàng vào tạt té đánh chén.

Đồ ăn đúng là bày từ ngoài cổng chùa vào kín trong sân rồi lên các dãy bàn dài, các nhà sư bắt đầu cúng bái và đọc kinh, thủ tục khá rườm rà từ mờ sáng tới xế trưa, chờ phá cỗ cũng đói lả luôn.

 

Sau khi cúng bái tụng kinh xong thì các nhà sư ngồi xếp bằng xoa đầu các con nhang đệ tử bất kể già trẻ lớn bé, ngày thường thì họ phải đi khất thực còn ngày tết họ chỉ phải ngồi ở chùa và bá tánh dâng lên của ngon vật lạ, các ngài tha hồ gắp rót.

Đồ dâng cúng của họ tôi thấy cũng như bình thường cũng cá cũng thịt cũng chân giò đầu heo các thứ và các vị sư cũng xơi luôn chứ không phải ăn chay như nhiều nơi khác.

Do người Cam có tục người chết là thiêu sau đó gom tro cốt đem lên chùa hay đền để, nên cúng năm mới này họ cúng luôn cả linh hồn những người chết gửi tại chùa, nhà nào khá giả thì xây ang tháp để tro cốt trong đó, và thường ở nơi vắng vẻ, chả vắng thì người Cam vốn sợ “ma” nên cũng chả có ai dám mon men lại gần mấy cái ang tháp đó.

Chúng tôi giả đò lạng quạng qua chơi năm mới, chờ bà con mời là sà vào gắp rót ké thôi, tha hồ say lướt khướt, no bụng cóc, rồi đảo lượn xem họ nhảy rom, múa chay dăm..rồi những trò chơi bắt chim hay tung vòng cổ vịt, anh Thiên giỏi trò này nên sau khi gắp rót ké no say bọn tôi còn xách mấy con vịt xiêm to đùng về mai nhậu tiếp.

 

Anh C với anh T trong Mohol mò ra, lúc ra không quên rẽ qua bãi giang, cái bãi giang này hẳn nhiều bác cựu binh còn nhớ những con giang to đùng, cao nghệu có con cao tới 2 mét, thịt ăn tanh lè, hai anh vào bắn một con vác ra định làm mồi nhậu, gặp đúng lễ hội năm mới mừng quá ném luôn con giang sà vào tung vòng cổ vịt kiếm vài con xách về quên luôn con giang.

..

Cứ mỗi lần tháng 4 tết năm mới của họ tôi lại nhớ những kỷ niệm cũ, buồn nhiều hơn vui..

Cũng vào gần tết năm mới này của họ tôi suýt bỏ mạng.

Lần đó, anh Hoà cùng anh N theo bảo vệ chú Tư S từ trong Tasanl ra, cái thung lũng Tasanl ma quỷ đấy hẳn nhiều bác cựu binh còn nhớ, những đêm mưa xong lân tinh xanh lè bay sáng rực trời đêm như pháo sáng, một mùi nồng nồng thum thủm phảng phất khắp nơi và những đàn ruồi khổng lồ bay kêu ù ù, cái thung lũng tử thần đó có tới hàng nghìn người bỏ mạng vùi thây trong đó nên âm khí quá nặng như vậy.

 

Tôi cùng anh Nhơn anh Hai Hoà với bốn anh em Cam đi chiếc Wat cứu thương vào sau, đón chú Tư xong quay ra tới Oda thì bị phục kích.

Chiếc xe jeep của anh Khoi đi thứ hai bị lãnh nguyên một trái B41 bật tung lên cháy bùng như ngọn đuốc, cả năm người trên xe không ai sống sót, xe tôi đi thứ ba thì có lẽ do lửa bùng lên từ chiếc xe jeep đi trước khiến tên xạ thủ không ngắm được chính xác, tôi ngồi ở băng ghế ngay sau ghế lái nhìn rõ quả đạn B đỏ lừ vút qua nóc xe nổ phía sau xe ở hàng cây bên phải đường, đạn nhọn RPD và AR15 cắm như mưa phầm phập vào xe tôi, tài xế bị bắn trúng cổ họng và trán chết gục cạnh vô lăng óc và máu phụt cả vào tôi ngồi sau, anh N đạp tung cửa sau cùng các anh em khác bay xuống đường nhanh chóng bắn trả lại, tôi giật cây súng AR16 của lái xe gác sau ghế, đẩy chú Tư đang nằm dưới sàn xe xuống dưới đường, anh Nam diễm my đạp vào lưng tôi cho tôi bay xuống vì tay áo móc vào cửa xe, cả ba chú cháu lăn sang trái đường nơi có cái rãnh to, chân trái và mấy ngón tay bàn tay trái tôi tê buốt mất cảm giác, nhìn lại mới thấy máu chảy ướt ống quần, tôi nói anh Nam ơi em dính rồi cả tay cả chân, quay sang thấy chú Tư tay ôm ngực, máu trào ra ướt hết áo, tôi hỏi chú Tư bị dính rồi hả chú? Chú tư bình tĩnh nói tao ko sao đâu, tụi bay chú ý phía trước nha, nói xong thì chú ngất xỉu. Lúc này trên mặt đường đạn B nổ đinh tai, chiếc xe của tôi ăn thêm hai ba trái nữa bốc cháy như bó đuốc, xăng bắt đầu chảy tới đâu cháy bùng tới đó xuống bên rãnh ba chú cháu tôi nằm, hơi nóng của lửa bừng bừng..tôi cố hết sức lôi chú Tư xa hơn chiếc xe đang cháy, anh Nam vẫn bắn chặn phía trước, lúc này tôi lại thấy cái chân phải tê bì không còn cảm giác nữa, sờ sờ lại thấy máu ướt hết tay, cố gắng lôi chú tư xuống chỗ sâu hơn phía dưới rãnh nước cạn, tôi bò lên gần anh Nam, anh Nam nói, đưa súng mày cho tao nhanh lên súng tao hết mẹ đạn rồi..

Tôi quăng cho anh Nam khẩu súng tôi đang cầm, rồi cố nhoài người lên đường, trên đường có hai lính Cam nằm chết có một cây AR16 và mấy quả lựu đạn đeo hở hông.

Phía đầu xe tôi bên trái tôi nhìn rõ một lính pot mặt đen xì quai hàm bạnh ra đang đứng hẳn lên nghiến răng nghiến lợi quạt RPD như mưa, đạn cắm vào xe nghe phùm phụp, cày xuống mặt đường văng lên toé lửa, tôi quờ tay tìm khẩu UZi mà nó tuột văng đâu mất ( một lần bắt sống được 4 lính para chúng tôi thu được 4 khẩu UZi 90 mới tinh cùng mấy trăm viên đạn, hộp tiếp đạn nối rất dài, không hiểu lũ lính para đào đâu ra loại này, thấy nhỏ gọn chú Tư nói để xài khi nào hết đạn thì quăng trả cho quân khí của bạn) đành móc khẩu col45 ra cẩn thận ngắm mặt tên pot bóp cò liên tục, tiếng RPD im bặt được một lúc lại rồ lên, chắc thằng khác lại vồ lấy súng của tên bị hạ kia.

 

Lúc này chú Tư đã tỉnh lại, chú vẫy tôi lại, tôi ghé tai vào miệng coi chú Tư nói gì, chú ra lệnh anh em ngừng bắn tìm đường rút đi ngay, tôi nói để con lôi chú, chú Tư nói, thôi..con với Nam chạy đi đưa súng đây để chú nằm lại đây chặn tụi nó cho.

Tôi gọi anh Nam quay lại nói chú Tư ra lệnh rút.

Anh Nam bảo tao cõng chú Tư mày bò sau bắn chặn đi, chú Tư thì luôn miệng nói, bỏ tao lại đây tụi con lo rút đi chứ cõng nhau là nó bắn chết cả nút bây giờ.

Tôi liều mạng bò lên đường thò tay nắm chân người lính Cam chết nằm gần mép đường lôi xuống dưới cái rãnh chú cháu tôi đang nằm, gỡ nhanh mấy quả lựu đạn quanh lưng quần của anh lính, giật chốt ném liên tục qua đầu xe sang chéo bên kia đường miệng gào xung phong..

Rồi ba chú cháu nằm ngửa ra bò ngược theo rãnh, anh Nam cầm khẩu col45 của tôi một tay kéo chú Tư, thỉnh thoảng bắn cầm chừng, tôi bò giật lùi kê vai đẩy chân chú Tư mắt vẫn căng lên nhìn phía đường, lúc này khói từ hai chiếc xe cháy mù mịt, đạn vẫn bay ràn rạt..

Không hiểu sao trong đầu tôi lúc đó nghĩ “Sao lạ vậy nhỉ? Bình thường bọn này phục kích chỉ phệt một hai quả B xong nã vài loạt AK loanh quanh tý là chạy như chó chạy pháo, sao hôm nay chúng lại tập trung nhiều hoả lực vậy? Và áp đảo rất lâu, có khi nào….”

May cho chú cháu tôi là cái rãnh sâu dần và nhiều cây cùng những hòn đá khá to, cả ba chú cháu cùng rơi xuống một cái hủm khá sâu, lúc này chú Tư đã tỉnh hẳn, tay chú vẫn ôm ngực, anh Nam lấy khẩu AR16 tôi đang cầm, khom lưng đứng lên và bảo tôi, băng cho chú Tư đi để anh bắn chặn..

Tôi móc túi băng ra, xé áo chú Tư, một viên đạn trung liên đi từ phía trước nách chú xuyên qua hốc nách ra phía sau, thật may mắn cho chú là nó chỉ đi qua phần mềm cũng không phá động mạch.

Băng cho chú xong, chú nói con cột chặt cái tay chú lại với sườn, rồi đưa súng ngắn con đây chú bắn, con băng chân con đi, cả tay nữa..

Tôi nói nhanh với chú con bị nhẹ thôi, hình như mình bị nội gián báo rồi chú ạ, chúng nó quyết giết bằng được mình rồi, chú gật gật đầu nói “Tau cũng nghi vậy từ nãy rồi”

 

Thật may mắn cho chúng tôi là đơn vị trinh sát bạn gần đó nghe súng nổ đã tung quân ra chi viện, chúng tôi được giải vây trong đường tơ kẽ tóc.

Hai xe bị bắn cháy, xe đầu và xe cuối không bị bắn chỉ hư hại qua loa, 10 lính Cam tử trận, cùng anh Hai Hoà, anh Hai Hoà ngồi ghế trước xe tôi, trước mặt tôi bên phải cùng lái xe, anh bị dính bốn phát vào mặt và ngực chết ngồi nguyên trên ghế, ngoẹo đầu ra ngoài cửa, xác bị cháy đen biến dạng…

Anh Nam bị một vết đạn sượt qua đầu để lại một đường sẹo dài gần 6cm, chú Tư thì bị vào nách xuyên ra sau lưng, tôi thì bị một mảnh B chẻ đôi đầu ngón đeo nhẫn bàn tay trái nhức buốt kinh khủng, và hai viên AR15 một vào khoeo chân trái, một vào hông phải, phúc tổ cho tôi là viên vào hông có lẽ xuyên qua thành xe trước khi cắm vào hông tôi nên sờ vẫn thấy cái đầu đạn cồm cộm ở vết thương, tôi lấy dao găm nạy ngay cái đầu đạn ra khi vết thương còn đang tê dại.

Sau vụ đó thì kết quả thật đau lòng, chúng tôi đã bị phản bội.

Đúng như tôi và chú Tư nghĩ, họ đã phản bội chúng tôi, tay sĩ quan đã làm nội gián cung cấp tin và chỉ điểm đoàn xe từ Tasanh ra, bọn pot đã phục kích hơn chục tên cùng nhiều hoả lực nhằm tiêu diệt chúng tôi, chiếc xe đi đầu chở tay sĩ quan đó đã không hề bị trúng một viên đạn nào, đó là chiếc Wat chỉ huy mui bạt, điều này trái với quy luật phục kích của bọn pot..

Thường thì khi phục kích đoàn xe như vậy chúng sẽ nã hoả lực vào chiếc đi đầu đầu tiên, sau đó mới tới những chiếc đi sau, và thường là tập kích chớp nhoáng rồi rút lẹ chứ không tập trung hoả lực xung lực bắn như mưa tới gần 10 phút như vậy, xe chở lính Cam đi phía sau xe tôi cũng không bị dính đạn, chỉ có 3 lính Cam nhảy ra dũng cảm bắn lại thì bị dính đạn B, còn lại chúng tập trung nã vào hai chiếc xe trong đó có chiếc Wat cứu thương tôi và chú Tư ngồi trên.

Sau vụ việc chú Tư buồn mấy tháng trời, chú thường trầm ngâm ngồi uống trà một mình, ít chơi cờ với tôi, thỉnh thoảng chú lại thở dài lẩm bẩm; Ai bảo thằng Hai vô đón tao làm chi.. tao nói rồi, cấm tụi bay đi cùng nhau mà, giờ vầy tao đau đầu quá…

 

Có lẽ không là lính chiến thì mọi người không hiểu lắm về chuyện mà chú Tư than vãn đâu..

Có một điều khá lạ lùng mà tôi từng nghe, và cũng thấy tận mắt hai lần, có thể chỉ là trùng hợp vô tình thôi.., đó là một đơn vị có hai người trùng tên nhau cùng lâm trận thì xác xuất một người hoặc có khi cả hai hy sinh là rất cao, không phải hoàn toàn là vậy nhưng tôi từng nghe các anh kể lại nhiều và bản thân tôi gặp hai lần, anh Hai Hoà với anh Hoà Trọc, và sau này là anh Huy và thằng Huy “gái lào”.

Anh Hai Hoà vừa từ Sisophon lên buổi sáng sớm, thấy chúng tôi đi đón chú Tư thì anh đi theo hỗ trợ, chú Tư không hề biết chứ biết chắc chắn chú không cho anh đi đâu..

Anh Hai Hoà là một người anh đáng kính và rất giỏi, anh là cựu lính biệt động quân, đang học dở ở Dục Mỹ thì giải phóng miền Nam, cha anh là người Cam theo cách mạng, làm công tác quân báo rồi hy sinh ở Xiemriep, mẹ anh bán hủ tiếu bánh lọt ở chợ Vườn Chuối quận 3, sang Phnongpenh tìm cha anh rồi bặt tin, chắc bà cũng đã chết vì loạn lạc, anh làm quân báo được gần 7 năm thì hy sinh.

Anh Hai Hoà rất đẹp trai, cha mẹ anh chỉ có mình anh là con, anh có gương mặt mang những nét lai giữa hai dòng máu Cam và Việt, nước da ngăm ngăm nâu, anh cao gần mét tám đàn và hát rất hay, anh nói thông thạo tiếng Anh và tiếng Khmer cả tiếng Thái..tôi thật buồn và tiếc thương cho anh, một người anh và cũng là một người Thầy của tôi trong những năm làm việc nơi đất khách quê người, khi anh mất thì chị Thol Sa vợ sắp cưới của anh lúc đó làm việc tại bệnh viện 7D Xiêmriep lên tận chỗ chúng tôi ở để mang những kỷ vật còn lại của anh về.

Năm 2011 tôi có ghé qua thăm chị thì được biết chị Sa đã sang Pháp định cư, sau khi anh Hai Hoà mất được mấy năm thì chị lấy một bác sĩ người Pháp và theo chồng về Pháp.

….

Hôm nay nhìn lịch thấy là ngày tết của họ, lại buồn và nhớ chuyện xưa, thương những người anh hùng đã nằm xuống vì Tổ Quốc, thắp nén nhang lòng cầu mong các anh các chị thấy bóng Thiên đường cuối trời thênh thang.

Vết thương của tôi thì đã lành lâu rồi, nhưng có nhiều nỗi đau vẫn cứ dai dẳng mãi, chẳng thể quên được.

Việt Nam 15/04/2024.

Related Posts

Những Bức Ảnh Nhìn Có Vẻ Bình Thường Nhưng Lại Ẩn Chứa Những Sự Thật Đáng Sợ

Thông thường, mọi người dùng những bức ảnh để ghi lại khoảnh khắc và kỉ niệm đẹp trong cuộc đời mình. Nhưng bên cạnh những sự kiện…

Ma Quỷ Dân Gian Ký

ĐÊM TRĂNG THỨ 38: ÂM BINH Ông bà ta có câu “trần sao, âm vậy”, âm-dương đồng nhất lý: ý nói những sự tương đồng trong cách…

Cô đơn đấy em à!

Có khi nào đi xem phim một mình chưa? Cũng muốn đi với ai đó, mà lại không biết rủ ai. Có bao giờ sau một ngày…

Hữu hạn?

“Nếu kí ức là một cái hộp, tôi mong nó sẽ không hết hạn. Nếu có một cái hạn được đề vào, tôi hy vọng nó sẽ…

Fake Shadow Street Art

Một nghệ sĩ đường phố San Francisco tên Damon Belanger đã vẽ những chiếc bóng giả, đúng vậy, là vẽ á mọi người, bên dưới các vật…

[Nghiêm Túc] Điều Gì Đáng Sợ Nhất Hoặc Khó Giải Thích Nhất Đã Xảy Ra Với Bạn Mà Bạn Vẫn Còn Nghĩ Về Nó Cho Đến Giờ ?

[Nghiêm Túc] Điều Gì Đáng Sợ Nhất Hoặc Khó Giải Thích Nhất Đã Xảy Ra Với Bạn Mà Bạn Vẫn Còn Nghĩ Về Nó Cho Đến Giờ…

Leave a Reply