CHAP 110:
PHẦN 2.
CUỘC TÌM MỘ NGƯỜI THÂN CỦA MỘT ANH BẠN BÁC SĨ.
Sau khi ra được tới xe ô tô tất cả vừa mệt vừa sợ bùn đất bê bết leo vội lên xe và quay về Đắc Ven, rẽ vào Đắc Glei, chú Ba đưa tất cả rẽ vào một nhà người quen của bạn thân chú xin nghỉ nhờ tạm rồi tìm nhà nghỉ trọ cho thoải mái hơn.
Mọi người tắm rửa và nghỉ ngơi ở nhà nghỉ trọ còn chú Ba và anh Sơn, anh người quen ở Đắc glei là anh Vạn, cùng tài xế lái xe qua Đắc Ven để anh Vạn liên hệ nhờ tìm người biết cúng bái.
Rồi anh Sơn quay về thành phố để giải quyết một số việc cơ quan, ngày hôm sau thì anh vô tình gặp tôi cùng một cậu em, nghe anh nói chuyện và ngỏ ý muốn anh em tôi đi cùng có gì thì hỗ trợ cho anh, nghe vậy thì chúng tôi quyết định đi theo anh một chuyến, vừa là sự tò mò vừa là anh em hỗ trợ nhau, tôi không quên điện cho cậu em kết nghĩa tên Thắng lúc đó đang ở Hồng Ngự, nó vội xin nghỉ phép và lên Sài Gòn đi cùng chúng tôi, anh bạn tên Thiết buôn bán sắt ở Hà Tôn Quyền cũng về nhà lấy xe ra đòi đi cùng, vậy là bốn anh em cùng anh Sơn lên đường luôn.
Trong khi anh Sơn về thành phố thì chú Ba cùng anh Nhu và anh Vạn đi tìm thầy cúng.
Anh Vạn tìm và nhờ bạn bè mãi mới tìm được một người thiểu số Giẻ Triêng tên là anh Trơi, nhà anh Trơi thì từ đường 14 phải đi qua cầu treo sông sang bên kia Đắc Ven vào tút sâu toàn rừng với rẫy..
Anh Trơi lúc đó còn khá trẻ chừng hơn 40 tuổi chút có vợ và 5 đứa con bé lít nhít. Anh Trơi này thì không phải thầy cúng bái chuyên nghiệp chỉ có ông anh trước là già làng, già làng thì kiêm luôn thầy cúng Giàng ngày xưa nhưng đã mất, anh được ông, cha truyền lại phép cúng gọi cầu xin Giàng, do ngày bé đi theo cha và ông nhiều nên anh còn nhớ và cũng biết một chút, sau thì anh vào làm công nhân điện lực nên rời xa bản làng cũ..
Tôi nhớ mang máng thì người Giẻ Triêng có nguồn gốc từ Lào, thuộc nhóm Môn- Khmer nên tiếng nói họ tôi cũng biết lõm bõm, họ theo tín ngưỡng đa thần nên thờ cúng tuốt từ Giàng (Trời) Thần linh tới “tà ma” chính tà, thiện ác..đủ cả, người Giẻ Triêng họ chưa có khái niệm riêng để rạch ròi phân biệt Thần Thánh, tà ma vv.. đặc biệt hay dùng ma thuật trong chữa bệnh, ở Lào tôi từng được tham dự lễ thức cúng thần Lúa đồ cúng có cả một bát máu người.
Sau khi anh Trơi nhận lời giúp và đi cùng chúng tôi, anh mang theo “ấn pháp” của mình là một con dao dài, trông nó giống một thứ binh khí hơn là nông cụ, lưỡi dao dài 50-60cm có cán bằng lồ ô đực dài cả hai mét, nhìn như cây giáo mác ngày xưa vậy, hai ba ống tre, những chiếc tua rua làm từ lồ ô ngâm nước và đập rất kỹ tơi ra gần như sợi đay dài chừng 50cm, phần đầu tầm 10cm thì được nhuộm màu đỏ, một hòn đá gì đó màu đen bóng, một cái tù và bằng sừng trâu.
Theo lời anh yêu cầu thì chúng tôi tìm mua cái đầu heo sống đem nhờ luộc, hai con gà sống, một cái đuôi trâu và một con cá sông màu trắng, những tờ giấy màu và anh Trơi ngồi tỷ mẩn xé bằng tay theo những hình thù gì đó rồi xếp tất cả lại, sau đó thì nghỉ ngơi sớm mai lên đường từ sớm.
…
Gặp và ngồi nghe tất cả mọi người nói chuyện về vụ việc mấy ngày trước bị “ma” dắt đi lòng vòng, nếu như ai chưa từng biết sự việc lạ lùng đó thì nói ra chắc chắn sẽ không tin, vì cái sự đó nó rất rất là khó tin và cũng khó giải thích, bản thân tôi từng bị một lần ở Lào lúc đó chúng tôi đi 12 người, và một lần ở Cam thì tôi đi một mình trong rừng ở Đăng Cum gần đường biên giáp Thái, xin kể lại lần ở Lào cho bà con nghe thế này;
Lúc đó chúng tôi ở Phu Phạ sát đường 13 dưới khu mỏ đá 567, một lần mấy anh em được mời đi ăn đám cưới, từ đó mà đi theo đường lộ xuống cầu bê tông rồi rẽ vào thì rất xa, nếu đi đường tắt qua truông Phù ( là khoảng rừng khá rậm và có cả đầm nước) thì gần hơn, nói thật là ở đó tôi nghe bà con kể nhiều về cái truông đó, người dân ít khi dám đi vào đó đơn lẻ và thường phải ra ngay khi trời xế bóng chứ không dám muộn muộn mới ra, nhiều chuyện “ma trành” ma chiếc gì đó nhiều lắm.., nhưng anh em đông cả mười mấy người toàn chuyên ở rừng thì sợ gì, thế là tất cả rủ nhau đi qua đó, thế rồi suốt từ 7-8 giờ sáng chúng tôi loay hoay chui rúc luồn lách tới tối mịt vẫn loanh quanh ở cái truông đó.
Lúc đó thì tôi và hai anh nữa còn trẻ, lính mới không nói làm gì, nhưng các anh khác thì toàn cụ cựu, có anh còn nằm rừng từ thời chống Mỹ nữa, còn bốn anh bạn người Lào cũng toàn “thứ dữ” ở những đơn vị đặc nhiệm…vậy mà hơn chục con người cứ loay hoay trong rừng càng đi càng thấy rừng già, tới lúc trời bắt đầu tối chừng 5 giờ chiều, ở rừng giờ đó là tối rồi thì anh Khay người Lào mới la lên, chết rồi tất cả ngồi xuống đi, rồi anh đi lên phía trước cả đoàn một đoạn và bắt đầu đứng chắp tay miệng lẩm nhẩm gì đó khá lâu chừng gần 10 phút sau đó anh đưa khăn cho chúng tôi lau mặt, lau xong thì thấy mùi khai khai chua chua..tất cả như tỉnh ra, vừa mệt vừa đói vừa khát, anh Khay dặn sắp về tới nơi rồi ai khát không được uống nước suối hay ăn quả lá gì, cứ im lặng mà đi theo anh thôi, nhoáng tý ra tới sông anh bảo tất cả bơi qua sông sang lên đường, rồi tất cả cuốc bộ dọc theo quốc lộ quay về đơn vị như một lũ ăn mày ăn trộm, bẩn thỉu tơi tả hết.
Lần đó tôi nhớ mãi.., tôi nhớ là xác định hướng đúng rồi và thấy núi trắng trước mặt rồi còn thấy cả nhà dân rồi, vậy mà vừa ngồi nghỉ ở bờ suối rửa mặt mũi chân tay xong đi tiếp là gần như chả ai nhớ gì biết gì cứ đi mông lung vô định như vậy, sau này tôi hỏi anh Khay là sao anh biết bị “dẫn” thì anh nói vô tình anh ngửa mặt lên trời, anh thấy một con chim dường như đứng im trên không trung trong khi cánh nó vẫn dang ra như bay, nghe thật khó tin, nhưng tôi tin anh vì tôi từng nhìn thấy một con chim y như vậy, nó rất to và như dừng trên không trung, nhưng lúc đó nó bay như đứng yên trên mặt sông và lúc đó chúng tôi cũng không bị “dắt” đi mà chỉ bị “trêu” thôi.
….
Quay lại vụ đi tìm mộ thì đúng như anh Nhu và chú Ba Ngọc lo lắng, hai ngày sau trời mưa rả rích chúng tôi không đi được lại bỏ đầu heo ra nhậu và nằm chờ trời tạnh.
Tới ngày thứ ba thì hơi hửng chút nhưng vẫn chưa tạnh hẳn tôi rủ anh Thiết anh Sơn và Thắng cùng nhau lái xe lên nơi đó nhìn ngó qua địa hình xem thế nào, anh Sơn vẫn còn rờn rợn nên ngồi ngoài xe cùng anh Thiết còn tôi cùng thắng xắn quần đi bộ vào sâu trong xem sao.
Nơi đó vắng vẻ có cảm giác âm u và bức bối, đoạn này sông Po Ko chảy qua, tới cầu Đắc Po Ko thì dòng sông đảo qua bên kia đường 14.
Trời lúc đó đã tạnh mưa, không khí lạnh và âm u, rừng núi trông rất ảm đạm.
Khi quay đầu xe về, đang xuống dốc tôi chợt thấy một người đàn bà đồng bào chắc đi chăn bò ngồi bên trái đường mặt ngây dại nhìn theo chiếc xe, lúc đó Thắng cầm lái, nó lập tức đạp phanh tấp vào lề, tôi ngồi ghế bên phụ hỏi nó có gì vậy? Nó quay sang nhìn tôi, chỉ có tôi mới hiểu ánh mắt nó.
Anh em tôi vờ ra khỏi xe nhìn ngắm xung quanh, hai anh bạn kia vẫn ngồi trong xe, Thắng đứng gần lại với tôi rút thuốc mời tôi và anh em chụm đầu châm lửa, nhả khói xong nó hỏi nhỏ tôi, vừa đoạn lúc nãy anh hai có nhìn thấy ai không? Tôi nói anh có thấy, anh thấy lạ lạ, nghĩ trong đầu thôi…
Thắng nó nói, anh xem mưa gió thế này quanh đây thì không có nhà trâu bò không có, rừng rẫy cũng chả ai đi về giờ này.., nó ra cho anh em mình thấy luôn đấy, vụ này em thấy hơi khó đấy không dễ đâu anh, nhưng thôi anh em người ta chuẩn bị bao lâu rồi, thời gian tiền bạc với họ không tính tới chẳng lẽ giờ mình bàn ngang, anh Sơn thì chắc không sao nhưng còn anh em anh Nhu anh Được.., nên ý anh sao ạ??
Tôi cũng khá khó nghĩ, khó xử vì tôi biết và hiểu em tôi, nó không phải em ruột tôi nhưng còn hơn em ruột, nó có những thứ mà theo tôi đó là một thứ khả năng gì đó về thế giới tâm linh, tuy là em tôi nhưng nhiều thứ nó như một người Thầy truyền dạy cho tôi nhiều điều từ cái thế giới bí ẩn đó, rất nhiều lần anh em rất đông nhưng chỉ tôi với nó thấy, hoặc chỉ nó thấy, chúng tôi thường chia sẻ với nhau rất nghiêm túc và với thái độ cầu thị học hỏi tìm hiểu và tôn trọng mọi thứ xung quanh dù là chính hay tà, thiện hay ác.
Thắng nói với tôi, xương cốt có thể thấy nhưng “hồn” thì chưa chắc đã về được…
Cuối cùng thì đúng là vậy.
Chiều hôm sau khi chờ khô ráo chút, chúng tôi chưa đi ngay mà còn chờ thêm hai ngày nữa cho tạnh hẳn, buổi chiều khi đi ăn cơm và uống cà phê quay về, anh em ngồi trong sảnh nhà nghỉ xem một trận đá bóng gì đó, tôi ngồi ở ngoài sân uống nước và mượn chiếc đt O2 của anh Sơn, loại đt rất xịn sò lúc đó để trải nghiệm, anh Sơn thì đang gọi điện cho vợ ở nhà, tôi ngồi đối diện anh mặt quay ra đường, hướng lối vào nhà nghỉ, đột nhiên tôi có cảm giác rùng mình ớn lạnh khó tả và cả bồn chồn lo lắng, tôi rời mắt khỏi cái đt và nhìn ra đường, lúc đó trời còn sáng chứ chưa tối, một người đàn bà đang đứng ngoài đường phía bên kia đường nhìn vào nhà nghỉ.
Cái nhà nghỉ đó vắng chứ không đông khách và chỗ đó cũng không phải phố xá gì.
Người đàn bà đứng im như một pho tượng đá, bộ đồ màu đen nhờ nhờ, dáng người thấp nhỏ lam lũ, lưng đeo một chiếc gùi đáy vuông, miệng loe to kiểu người đồng bào nơi đo hay dùng, bà ta cứ đứng yên vây khá lâu, rồi từ từ…biến mất như ánh nắng chiều mờ dần, không có vẻ gì là giận dữ hay buồn bực gì cả, một vẻ vô cảm lạnh lẽo đáng sợ.
….
Sau đó thì chúng tôi cùng các anh em con bác Đạo đã vào đó đào bới và tìm được hài cốt bác mang về, đúng như ông thầy đồng kia nói, bộ hài cốt nằm nghiêng gần như úp mặt xuống và chỉ còn thân và hai chân, một chân vẫn mang giày ống cổ cao của lính, hai cánh tay không còn chắc có lẽ xưa đã bị thú bới lên ăn mất.
Sau khi đưa về quê nhà tận ngoài Bắc an táng trong nghĩa địa của dòng họ tuy đã mồ yên mả đẹp rồi nhưng sau đó khi xong xuôi, họ hàng anh em nhà anh Sơn có làm một đám tiệc giống như lễ tạ mộ, bác Đạo đã “nhập” vào một người cháu gái về vui cùng gia đình và sau đó thì vội vã chia tay, trước khi đi thì bác nói phải quay về đó vì còn gia đình vợ con..
Tôi nghe Thắng nó nói lại là có một người đàn bà và ba đứa con nhỏ chết từ đâu đó trôi về gần đấy và họ đã chiếm giữ bác Đạo làm chồng và làm cha.
Tôi thì không có khả năng giao tiếp gì với thế giới đó, nhưng tôi tin lời em tôi nó nói.
Cuối cùng thì cũng chỉ là phần cốt trở về quê hương, còn phần hồn bác Đạo chắc vẫn nằm ở nơi nào đó trong đại ngàn mênh mông.