CHAP 111:
CÂU CHUYỆN VỀ MẢNH ĐẤT BỊ “YỂM” Ở TRUNG QUỐC.
Tôi hay đi lang thang đó đây, sưu tầm những mẩu chuyện hoặc câu chuyện lạ, chỉ đơn thuần là thoả trí tò mò và cho vui thôi, có tới hàng ngàn chuyện cả trong đầu và trong bộ nhớ máy tính của tôi cả vắn tắt cả cụ thể, bà con muốn nghe thì tôi phải biên tập lại cho có đầu có đuôi và xin kể cho bà con nghe một câu chuyện này.
Câu chuyện lạ này nó xảy ra cả một thời gian dài nhưng tôi có chút may mắn là được chứng kiến một phần của nó.
Năm 97 khi qua TQ tôi có quen một anh bạn, anh họ Dương làm công việc kinh doanh, cũng có chung sở thích tò mò như tôi tuy nhiên anh lại hơi nhát và yếu bóng vía, nhân dịp nghỉ ngơi anh rủ tôi, về nhà tôi anh tha hồ xem và nghe những chuyện “lạ”..
Tôi lập tức theo anh về nhà anh.
Nhà họ Dương ở làng Cổ Điền, Lãnh Thuỷ Than thuộc Vĩnh Châu, ngay sát Nhạc Dương Hồ Nam.
Nhà cũ anh thì ở làng Thị Lâu nơi mà khi tôi đang lang thang ở đó cùng anh Tân thì anh Tân phát hiện ra một người bán dao dạo và chúng tôi cùng đuổi theo nhưng không gặp họ mà trong một chuyện cũ tôi đã kể trong trang.
Làng Cổ Điền thì có vẻ đông đúc trù phú hơn bên Thị Lâu, xưa thì nhà anh Dương ở Thị Lâu nhưng sau do mảnh đất đó dữ quá thì cả đại gia đình anh chuyển qua Cổ Điền.
Tôi đã tới cả hai ngôi làng cùng nhiều nơi quanh đó.
Làng Thị Lâu thì âm u vắng vẻ hơn, nhiều nhà cổ, vườn cây, ao hồ, tuy râm mát tĩnh mịch nhưng nơi đó cho người mới lần đầu tới một cảm giác ghê ghê, vì nhiều nơi vắng vẻ và nhiều ngôi nhà bỏ hoang chẳng thấy có ai ở, những con đường dưới những tán cây rậm dẫn tới những ngôi nhà rất to và rộng, tuy nhiên bỏ hoang..tôi cũng không biết tại sao họ lại bỏ hoang không ở và chuyển đi đâu nữa.
Đại gia đình anh Dương cũng có một mảnh đất rộng và một ngôi nhà rất to bỏ hoang như vậy, tuy nhiên nó có lý do khiến gia đình anh bỏ hoang mảnh đất và ngôi nhà.
Đại gia đình anh Dương thì có ông bà nội và năm người con trai và hai con gái, trong năm người con trai thì cha anh Dương là con út, dưới là hai cô lúc đó đang bị điên và bị nhốt ở một trại nuôi giữ người tâm thần gì đó mà tôi quên tên rồi.
Mảnh đất mà gia đình anh ở xưa thì nó thuộc một địa chủ, chính xác hơn là vườn của một địa chủ sau thì chính quyền chia cho những người lúc đó là quân nhân, hai người bác anh và ông nội anh Dương đều là quân nhân nên được chia lại một mảnh đất rộng đó.
Mảnh đất đó chừng hơn hai ngàn mét vuông, địa thế khá đẹp với một sườn thoai thoải có cả ao cá, ban đầu là cái ruộng sau thì nhà anh đào thành ao, rất nhiều cây lê và táo trên đó.
Căn nhà to hình chữ U với ba gian nhà của các bác và ông bà nội anh cùng gia đình anh, giữa có một khoảng sân rộng, sau lưng dãy nhà là lưng một triền núi thấp và những cây to, mát mẻ nhưng u tịch và lạnh lẽo khó tả.
Khi nghe tôi hỏi về giai thoại ngôi nhà thì người nhà anh tranh nhau kể, ở đây họ nói tiếng Cám, một dân tộc trong nhiều dân tộc của TQ, nên anh Dương phải dịch lại cho tôi nghe.
Đầu tiên là bác anh kể, ngày mới ở chỉ có vườn lê xung quanh với những cây lê cổ thụ rất to, sâu sia xù xì và tán rậm rạp quả thì nhiều nhưng rất nhiều rắn, ban đầu thì mọi người nghĩ do nơi đó cao và khô hơn phía dưới nên rắn nhiều, nhưng sau thì mọi người phát hiện ra quanh làng rất ít rắn mà hình như chỉ mảnh đất đó có rắn thôi thì phải, rắn rất to từ đâu về, thậm chí khi tôi tới đó đúng mùa lê khi lên cây hái lê ăn tôi cũng túm được một con rắn giáo nó dài hơn hai mét và rất to, ở đó họ gọi nó là rắn suỗn, tôi chỉ bắt nó xem xét và thả lại những bụi rậm.
Khi ông bà nội anh tới đó ở thì hai cô anh mới chỉ người thì hơn 10 tuổi người hơn tý, ban đầu các cô phát triển bình thường không có biểu hiện gì cả.
Tới khi các bác anh lần lượt lấy vợ và sinh con thì có một điều lạ là con nít cứ sinh ra được vài tuổi là có chuyện, nhất là con gái cả nhà anh và các bác anh có tất cả 6 người con đã chết ở đó, người nhiều tuổi nhất chỉ mới 9 tuổi, còn lại thì nhỏ nhỏ, và nhỏ nhất là một chị họ anh mới sinh được vài tháng.
Ông nội anh khi còn sống có kể lại là khi mới tới đó ở đó đã có sẵn một ngôi nhà của địa chủ cũ xây từ xưa, nghe nói ông địa chủ đó có rất nhiều nhà đất ở quanh làng và cả khu nhà nghỉ mát tận ngoài chân đập nước nữa..
Ban đầu ông bà nội anh ở trong căn nhà cũ đó, sau đó thì phá đi và xây dựng thêm cho rộng ra, lúc xây dựng rộng ra cũng là lúc nhiều chuyện lạ bắt đầu xảy ra, ban đầu là những con chó nhà anh nuôi, lũ chó thi nhau bị điên từ con to tới con nhỏ, thậm chí có lúc phát điên cả đàn, các bác anh thì nghĩ là do chúng ăn phải nọc rắn nên phát điên nên bắt đầu tìm bắt rắn để diệt, rắn ít dần nhưng chó vẫn bị vậy, rồi tới bò cừu dê cũng có hiện tượng vậy mà lại là phát cả bệnh dại vào mùa đông lạnh tuyết rơi, mà thường thì gia súc hay phát bệnh dại vào mùa hè..
Sau đó là tới người bác dâu thứ hai của anh bắt đầu gặp chuyện.
Bác dâu này của anh Dương tên là Viễn, lúc đó bác làm công việc trông giữ trẻ ở trường mầm non Hạ Thị ở trong thôn, do công việc bác hay dậy sớm, vài lần từ trong bếp nấu ăn bác nhìn ra phía ngoài thì thấy loáng thoáng bóng người đi qua, nghĩ là người nhà dậy sớm nên bác cũng không để ý lắm, tới một hôm lúc đó trời bắt đầu lạnh, bác tranh thủ khi nấu nước nóng buổi sáng thì hâm nóng luôn bình sữa để lát xách tới trường cho lũ trẻ, khi để cái bình sữa đó ở chiếc bàn thấp gần phía cửa ra vào chưa kịp cho vào chảo nước nóng cho ấm, khi quay ra lấy chiếc bình thì bác Viễn chết sững, một người đàn bà xa lạ mặc một chiếc váy màu đỏ sậm đang thò tay lấy chiếc bình sữa, phía ngoài, giữa sân có một đứa trẻ gái ăn mặc rất lạ với chiếc váy cầu kỳ, nó cỡ chừng 15-16 tuổi đầu nó đội một chiếc mũ ôm vào tai đằng trước xoè rộng, nó đứng im giữa sân và nhìn bác trừng trừng, bác nhớ lại là nó có hai con mắt đen to quá khổ và cái miệng mím lại, nhìn nó nửa giống người nửa giống con búp bê bằng rơm hay bằng giẻ mà trẻ em ngày đó hay chơi..
Rồi người đàn bà kia thoắt cái bỏ bình sữa đi ra sân và xách đứa nhỏ đó bay là là ra qua phía cổng và thoắt chốc biến vào đám sương mù..
Bác Viễn rất sợ hãi bác đã hét lên rất to khiến gần như cả nhà đều bật dậy chạy ra sân xem chuyện gì, khi nghe bác nói thì mọi người không ai tin và cho rằng bác nhìn nhầm.
Sau đó thì tới mẹ anh Dương lúc đó mới về làm dâu, bà kể lại một lần đang lấy củi từ vườn sau vào bếp lúc đó là buổi chiều trời chưa tối, đang vác cây củi chợt bà thấy một đứa trẻ gái mặc một chiếc váy trắng từ trên ngọn một cây cao trườn xuống rất từ từ như cánh diều và túm lấy cây củi mẹ anh đang vác, mẹ anh đã quá sợ hãi và vứt cây củi lại bỏ chạy vào nhà mà chẳng kêu được tiếng nào…
Ông bà nội anh Dương thì cũng bị một vài phen.., có một lần buổi tối khi ngồi dưới gốc cây lê to bên trái căn nhà uống trà trên một chiếc ghế gỗ, khi rót trà ra ly chờ nguội ông đưa ly lên miệng uống thì trong ly chẳng có gì, cứ nghĩ mình rót nhầm, ông lại rót ly nữa rồi nâng cái ly lên lại nhẹ bẫng, tưởng cái ly bị vỡ hay thủng ông cúi xem thì lạ thay nó vẫn nguyên nhưng không có nước trà trong đó, ông nhìn quanh thì không có ai, nhưng đột nhiên có tiếng cười nho nhỏ phát ra từ trên cành cây một đứa con gái thò đầu xuống, người nó nhỏ và dài như một con trăn, hoảng quá ông nội anh chạy vào sân nhà thét gọi con cháu, mọi người chạy túa ra xem thì chẳng thấy gì, cái ly thì vẫn còn nước, một thứ nước gì đó lạnh chứ không phải trà.
Bà nội anh Dương thì bị một lần, khi đó anh Dương đã được vài tuổi thì bác cả anh sinh con thứ hai, là một người con gái, một hôm bà nội anh vừa ngồi nướng bánh vừa trông người cháu gái này lúc đó mới vài tháng tuổi, bỗng nhiên bà anh thấy một người đàn bà đen xì đứng phía ngoài cửa sổ thò hay tay rất dài vào cái nôi nơi người cháu đó đang nằm và bế đứa cháu đó lên, dù giật mình và rất sợ nhưng bà cũng hét ầm lên, bác trai và ông nội anh chạy về thì chẳng có gì cả, nhưng tới đêm hôm đó thì người chị họ này cứ khóc ngằn ngặt dỗ mãi không được, tới gần sáng thấy im im không khóc bác anh tưởng chị ngủ rồi, ai ngờ tới sáng xem lại thì đã chết, người tím tái đen thui, chẳng ai biết lý do tại sao cả..
Trong những cái chết của những người anh chị em họ hàng của anh Dương khi ở mảnh đất đó thì có cái chết của một người anh họ anh khi mất mới 9 tuổi là lạ nhất.
Người anh họ này là con bác cả anh Dương, khôi ngô lanh lợi và học hành cũng giỏi, lúc đó thì phía cạnh đất nhà anh Dương hợp tác xã của thôn có làm một trại nuôi gà và khoét đất làm tường, như kiểu trình tường của ta ngày xưa làm, một lần chỗ đất bị khoét đó đổ sập xuống và có hai nông dân bị đè chết bên dưới, người anh họ anh Dương lúc đó hay sang bên phía trại gà chơi và có đôi lần khi về có kể lại là có một cô bạn gái nhỏ nhỏ hay cho đồ ăn và rủ chơi cùng, rồi có lần người anh này trèo tút lên tận một ngọn cây rất cao và đứng ở trên đó nhưng không ngã và cũng không xuống được, cha anh Dương và một người bác nữa phải trèo lên đó đưa xuống, khi hỏi tại sao lên đó thì anh này nói cô bạn kia đưa anh lên.
Rồi một hôm suốt từ trưa tới gần tối mọi người không thấy người anh họ này đâu nên vội toả đi tìm kiếm khắp nơi không thấy, chỉ còn cái ao, ban đầu nó chỉ là cái điểm trũng xuống, ông nội anh cùng các bác đào thành ao nuôi cá, khi xuống ao đó mò tìm thì thấy người anh này ở dưới đó, anh bị đuối nước, nhưng không bình thường ở chỗ khi xuống vớt xác anh thì người ta thấy anh này đứng thẳng như trên cạn và chìm dưới nước như một cây cột vậy.
Vài người anh em họ hàng của anh cũng mất lúc nhỏ mà chẳng bệnh tật gì nên bác cả anh khi đó là bộ đội không quân, đóng quân ở Hồ Nam, do ra ngoài và có va chạm nhiều nên cũng nghe lời nhiều người nói nên đi coi lại phong thuỷ xem sao, khi bác cả anh đi nhờ thầy coi lại thì sững sờ trước thông tin do một người thầy phong thuỷ lúc đó nghe nói rất giỏi nói rằng mảnh đất nhà anh đang ở đã bị trấn yểm gì đó, ông địa chủ cũ đã trấn yểm.
Thường thì người xưa hay dùng thuật trấn yểm để một là chôn dấu của cải vàng bạc, hoặc để giữ đất đai, hoặc trấn giữ tà ma xâm phạm.
Mảnh đất nhà anh là rơi vào trường hợp thứ nhất, đó là trấn giữ của cải, ông địa chủ xưa kia đã chôn giấu gì đó ở nơi đó nên dùng thuật trấn yểm để giữ.
..
Tôi từng nghe kể nhiều về những thuật yểm này của người TQ, một là chôn sống người con gái mười mấy tuổi khi chưa dậy thì, các thầy giỏi vẫn phá được thuật này.
Thứ hai là cũng thuật này nhưng phân xác làm tám phần chôn theo tám hướng của bát quái trận thường là trấn giữ mộ tổ hay của cải quý giá, hoặc long mạch dòng họ hay là củng cố vị thế uy quyền gì đó khỏi bị xâm phạm, thuật thứ hai này thì rất khó phá, vì để tìm lại đủ tám phần thân thể và ghép lại rồi “trấn” thì rất khó, thiếu một phần ví dụ như đã bị đốt thành tro rồi thì vẫn không thể “trấn” thành công…, đó là tôi chỉ nghe nói vậy thôi chứ chưa từng nhìn thấy tận mắt bao giờ cả.
…
Theo lời thầy phong thuỷ kia nói thì gia đình anh nên chuyển khỏi nơi đó, vì rất có thể cái “vong” giữ quẻ bát quái kia nó sẽ bắt đủ tám người để thay nó, hoặc đơn giản chỉ là làm bạn với nó thôi..
Điều lạ là khi người nhà anh Dương có đi kiểu xem bói thì các thầy bói dù giỏi cũng chỉ ú ớ hết, không thể nói được lên điều gì dường như “năng lực” của các thầy bói đều trở nên bất lực..mà chỉ có những thầy phong thuỷ mới phát hiện ra, và họ cũng chỉ biết vậy chứ không thể hoá giải hay xoay chuyển tình thế gì được, họ chỉ khuyên nên rời xa nơi đó.
Một người thầy phong thuỷ rất giỏi còn chỉ rõ những điểm mà khi đến tận nơi, chính tôi cũng nhìn thấy và khá hoang mang, đó là tám cây lê rất to trong cả một vạt rộng, có những cây thuộc đất nhà anh, có những cây lại thuộc đất nhà người khác, và có cả cây khi xưa bị hợp tác xã đã chặt phá để làm trại nuôi gà, chính ở gần chỗ mà sau họ đào đất và bị sạt đè chết hai người xã viên khi xưa..
..
Cuối cùng thì khi ông bà nội anh mất, bác cả nhà anh thay ông bà đứng lên quyết định chuyển nhà khỏi nơi đó sang làng bên, tránh xa mảnh đất đó.
Câu chuyện của nhà anh Dương khi đó khá nổi tiếng ở làng nên mảnh đất đó có cho cũng chẳng ai dám lấy, thậm chí những nhà xung quanh có dính tới những cây lê cổ thụ cũng một là cắt bỏ phần đất, hai là cũng bỏ đi như nhà anh và nhà họ có xảy ra chuyện gì không thì tôi cũng không được biết.
Nghe anh Dương và mọi người trong gia đình anh nói, thì tôi cũng có tới tận nơi và nhòm ngó chui rúc trong cả dải đất đó, và cả cái trại gà sau bỏ hoang giờ cây rậm như rừng, đúng là bằng mắt thường tôi cũng cảm thấy những gốc lê cổ thụ đó nó được trồng theo một hình có chủ ý chứ không đơn giản là hàng lối.., nó gần như hình bát giác thật, nếu như bây giờ thả flycam lên và kiểm tra xem thì chắc có lẽ sẽ rõ hơn.
…
Con người có những suy nghĩ, làm những việc và có những thứ quả là bí ẩn và đáng sợ thật…