CHAP 79:
CHUYỆN CỦA BẠN CŨ.
Tôi đang ngồi ở nhà hắn, nhậu với cha con hắn và đám công nhân của ba cha con hắn, và nghe mấy cha con hắn kể về một câu chuyện cũ ở tít tận ngoài Đông Anh, Hà Nội, một câu chuyện lạ lùng xảy ra với chính gia đình hắn, một đồng đội cũ, một người anh em thân thiết.
Ngồi giữa đại ngàn Tây Nguyên và kể về Hà Nội nào.
Tay này là một anh em sinh tử của tôi, một người anh em thân thiết tôi mới dám gọi là hắn như vậy, hắn tuổi con gà nên các cụ đặt ngay cho cái tên là Dậu, anh Dậu nên không nghèo như chị Dậu đâu.
Cậu em này là một trong những thành viên trong “hội đồng quản trị bò” của tôi hồi ở Samrong, Campuchia ngày xưa, chức danh “nhọ đít” hắn thù tôi vì không “quy hoạch cán bộ” cho hắn vào vị trí gì đó oai hùng hơn là tay dao tay thớt mặt với mông lúc nào cũng dính nhọ nồi đen xì.
“Quy hoạch cán bộ” là một khái niệm ngu dốt và tối tăm nhất trong công việc bọn tôi, phi khoa học, phản tự nhiên, mất tính cạnh tranh thì làm sao tìm ra được nhân tài mà làm “nhọ đít” cơ chứ.
Giận tôi cũng phải chấp hành thôi, vì tôi chỉ nhìn bằng mắt nghe bằng tai, tay nào mạnh mặt nào tôi xếp vào hàng ngũ đó, không cho lệch phân nào, không ú ớ, cãi oánh bỏ mẹ..
Cho hắn làm “nhọ đít” hắn cay mãi lần nào ngồi với nhau hắn cũng lôi ra đay nghiến lại- Anh thù em, anh ghét em nên bắt em nấu cơm…ô hay, còn thằng nào nấu khá hơn mày đâu, thằng nào cũng trên sống dưới khê tứ bề cháo đặc, chém to kho mặn, đổ đẫy nước..nuốt không trôi.
Đấy, cho nó làm việc nhẹ lương cao nó vẫn trách bà con ạ.
Vào tầm năm 2010 hay 2012 thì phải, cha con bạn tôi nhận được một gói thầu nhỏ trong hạng mục san lấp mặt bằng để làm con đường 5 nối dài đoạn qua Đông Anh Hà Nội.
Bạn tôi khi đó về hưu rồi, về vì sức khoẻ yếu vì thương tật, cùng với người cháu và cậu con trai lớn vay mượn tiền bạc đầu tư mua máy móc, ủi, đào, xe tải.. cùng với vài anh em “công ty” lại với nhau lóc cóc làm san lấp lai rai kiếm cơm qua ngày.
Một lần san lấp đoạn gần cầu vượt đường Võ Chí Công, chỗ đó có mấy cái gò đất nhiều mồ mả cũ họ di dời chưa hết, vì có những cái mộ quá lâu năm rồi.
Một hôm, buổi sáng sớm, vợ người cháu lái máy đào cho bạn chạy lên chỗ bạn ở nói, chú ơi, hai ba đêm nay con cứ mơ thấy có người đàn bà bế và dắt theo hai đứa bé đến vái lạy con xin đừng phá nhà họ..
Vốn là người duy tâm trong tỉnh táo nên bạn tôi cũng suy nghĩ phân vân, và hỏi cô cháu; Thế mày có làm cái gì không con? Cô cháu nói, dạ con không làm gì, nhưng con nghĩ có khi anh T (chồng cô cháu này đang lái máy đào cho bạn tôi) có khi nào đào múc phải mồ mả người ta không chú?
Bạn tôi giật mình, vội đích thân ra hiện trường xem sao.
Đúng là nơi máy đang làm việc là cái gò có rất nhiều mộ đã di dời, còn lại gạch đá lổn nhổn khắp nơi, hỏi người cháu đang lái máy thì cậu này nói, gạch đá là của mộ cũ thôi, không có gì đâu chú.
Bạn tôi bỗng nhiên thấy lo lắng dặn cậu lái máy, có gì là phải gọi cho chú nhé..rồi đi về.
Hôm sau thì bạn đi Bắc Giang ba bốn ngày, mấy ngày đó mưa suốt.
Đang ở Bắc Giang thì bạn tôi nghe thấy cô cháu vợ cậu lái máy xúc có gọi đt, chú ơi nhà cháu đào phải mộ người ta rồi.
Bạn tôi vội nói, dừng lại đợi chú về nhé, rồi đt cho cậu lái máy dừng lại đợi bạn về.
Nhưng cậu lái máy đã bỏ ngoài tai và tiếp tục tranh thủ làm việc, khi bạn tôi về tới nơi thì cả khối gạch nghi là ngôi mộ cũ đã trơ ra chênh vênh như sắp đổ xuống.
Sau khi quát máy dừng thì bạn tôi vội gọi điện cho một ông thầy quen, hỏi xem phải giải quyết việc này thế nào, và cho xe đi đón ông thầy này tới.
Khi ông thầy chưa tới kịp thì sáng hôm sau công nhân nói ngôi mộ đó đổ sập và vỡ tung rồi..
Khi ông thầy tới kịp thì bạn tôi cùng ông thầy chạy ra, nhưng đã muộn..
Cậu lái máy cho biết, cái khối gạch cũ đó đã đổ xuống vỡ tung và không có gì bên trong, cậu ta đã múc lên xe ben chở hết đi rồi..
Dù trời lúc đó vẫn mưa nhưng bạn tôi đã phải nhảy xuống bảo máy moi kỹ lại..
Trong đống đất đá hỗn độn có cả những mảnh xương người màu đen xỉn.
Vậy là đã rõ, đó là một ngôi mộ từ lâu vô chủ đã bị chìm xuống đất chẳng còn họ hàng con cháu thăm nom, và ngôi mộ này vẫn còn cốt..
Biết vậy nhưng giờ cậu lái máy kia đã múc hết đi rồi và xe đã trở đi biết đường nào mà bới tìm nữa, vì có hàng trăm xe tải chở đất đá lúc đó hoạt động, bới tìm làm sao nổi.
Đành gom vài mẩu xương lại với những mảnh vỡ của chiếc tiểu sành đựng cốt lại, cả những chỗ đất có màu đen xỉn bạn tôi cho vào một tiểu khác và liên hệ mua đất chôn cất lại, nhờ thầy cúng kiếng xin lỗi cẩn thận lắm.
Cứ tưởng mọi thứ sẽ xong, ai ngờ chưa xong.
Gia đình cậu lái máy bắt đầu có chuyện.
Cậu lái máy này thì vô sư vô sách, vốn có tiền án từng đi tù về vì tội gì đó, và khá bảo thủ, nói thì không nghe, cứ tự mình làm ẩu tả, có khá nhiều việc rồi.
Tới vụ việc này nữa…bạn tôi đã phải làm lễ cũng bái và bảo cậu cháu này thành tâm xin lỗi họ, vì không mong muốn.
Người cháu đó làm cho có lệ qua loa thôi.
Rồi bắt đầu có chuyện với nhà cậu này.
Đầu tiên là bát hương nhà cậu này bỗng bùng cháy dữ dội khi ngày mùng 1 âm, nó đi làm và cô vợ ở nhà thắp có ba nén nhang thôi, vậy mà một bát hương bên trái bốc cháy luôn, suýt lan vào cả bàn thờ.
Nghe bạn tôi nói thì cô gái vợ người cháu này có căn có quả gì đó và hay đi lễ lạt đền chùa…
Một hôm chiều mùa đông, mưa phùn lạnh, lại bị cúp điện, từ trong nhà cô cháu này ngồi bế con khi nấu ăn xong rồi chờ anh chồng về ăn cơm, thì cô chợt nhìn ra ngoài sân, thấy có ba bóng người ngồi thù lù dưới mưa nhìn vào nhà, tưởng ai cô này vôị ra tính mời vào thì thoắt cái không thấy họ đâu nữa.
Do cái dải đất nhà cô này cũng là đất mà theo các cụ nói là “đất nghịch” vì rất nhiều lần có những hiện tượng lạ xảy ra, nên nghĩ cũng như mọi lần thôi, nên cô cũng không bận tâm nhiều lắm.
Nhưng sau đó thì cứ thỉnh thoảng cô lại mơ thấy có một người đàn bà mặc một chiếc áo bông cũ kiểu ngày xưa, đứng sừng sững giữa nhà, cả người ướt mem và chỉ tay vào ban thờ nhà cô chửi bới, hôm thì mơ thấy bà đó ngồi vắt vẻo trên cánh cổng cao vừa nhai cái gì đó vừa nhìn vào nhà trừng trừng.
Rồi sau đó chừng tháng thì anh chồng bị đổ máy đào. Lúc đó trời khô ráo không mưa, đang đào thì máy mất đèn pha, do san lấp và vận chuyển toàn làm đêm, khi xuống sửa cái đèn máy đào, anh này giật thót người khi thấy có một người lờ mờ dắt theo một đứa trẻ đứng ngay trước mặt, tưởng là cô vợ dắt con ra chơi anh này đi tới gần thì bỗng nhiên người lạnh toát mắt mũi tối sầm ngã quay lơ..
Những tài xế xe tải vào lấy đất phát hiện ra và đưa anh này vào viện nên đã thoát nạn.
Nhưng sau đó thì anh này lại một lần nữa ẩu tả khi dùng máy phá tiếp một tảng đá màu đen, sau này thì người ta nói là của ngôi đình cũ nào đó mà hình như bom Mỹ làm sập từ ngày chiến tranh rồi.
Khi đào thấy những thứ này thì nhiều người rất cẩn thận múc nó lên để riêng ra chứ không ai dám mạo phạm, chỉ có cậu này lấy gầu máy đào bổ nó vỡ và múc lên xe chở đi..
Sau đó thì máy của cậu này hỏng hóc liên tục, thậm chí có lần bốc cháy may mà không cháy hết cái máy.
Tuy bị vậy nhưng anh này vẫn cứng đầu, vô thần và coi thường mọi thứ.
Một đêm, cô vợ anh đã phải bế con đi cấp cứu vì đang ngủ cô này thấy giật mình vì lạnh, quay sang đứa con cô thấy nó giãy dụa và ú ớ..nhìn kỹ thì qua ánh đèn ngủ lờ mờ, cô thấy có vài cái bóng đen lờ mờ đang xúm vào đè và bịt miệng đứa con nhỏ.
Dù sợ và lạnh cứng người nhưng bản năng người mẹ cũng đã khiến cô vùng dậy được, hét ầm lên và ôm đứa con đã bị ngạt thở mềm nhũn chạy ra ngoài gọi xe đi viện cấp cứu gấp.
Con bé con thoát nạn nhưng tự nhiên nó sợ bóng đêm, tối phải để điện thật sáng nó mới dám ngủ.
Một lần khi cô này đi xem bói toán thầy bà gì đó, vì lúc đó máy móc hỏng liên miên, anh chồng cũng lăn ra ốm bệnh suốt, rồi gà mái đang nuôi cứ thi nhau gáy ầm lên..thấy nhiều sự quái gở nên cô này đi xem bói xem sao.
Một thầy bói ở Vĩnh Phúc cho biết, chồng cô đã làm nhiều việc “phạm” trong đó nặng nhất là việc phá đồ đình chùa, không phải là một lần mà là khá nhiều lần phá mộ bia và đồ của đình chùa rồi.
Ở Đông Anh thì có nhiều đình chùa rất thiêng, có nơi không còn gì chỉ còn lại mỗi cái giếng chùa thôi, nhưng tôi nghe nhiều các anh có tuổi gần đó kể lại những nơi đó rất thiêng và bí ẩn, như cái giếng ngay bên đường từ công ty bê tông Amaccao đi vào ngã ba Vân Trì đó, anh chị em nào ở gần hay biết về cái giếng và cái trạm bơm nước phía sau thì xin cm vào bài ạ..
Sau thấy nhiều thứ khó khăn, anh bạn tôi rút bớt máy móc lên Bắc Giang làm công trình.
Người cháu lái máy này đi lên đó làm, tránh cái nơi cũ ra, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được số.
Anh này đã bị tai nạn từ chính chiếc máy anh đang lái.
Điều may mắn và an ủi trong chuyện này là cô vợ cùng đứa con không sao, giờ đã chuyển hẳn vào đây sinh sống lập nghiệp cùng công ty của anh bạn tôi, cô làm bộ phận kế toán cho anh bạn. Sau khi chồng mất và quá nhiều chuyện lạ kinh sợ xảy ra ở ngôi nhà cô ở khiến cô quyết định bán tất cả và đi nơi khác sinh sống.
Câu chuyện này qua lâu rồi, nay mới có dịp nghe lại từ chính miệng những người trong cuộc kể lại, dù nó khá khó tin nhưng cũng đủ làm tôi hoang mang suy nghĩ.
Phải chăng có một thế giới vô hình quanh ta hay không…
Tôi mò mẫm nhiều nhưng trình độ có hạn nên chẳng thể biết nói gì, nhận xét hay đánh giá ra sao.
Chỉ biết kể lại cho mọi người nghe đỡ buồn thôi.