CHAP 89:
CHUYỆN CŨ CỦA NGƯỜI ANH MIỀN TÂY
Nay mở máy thấy file này, từ những ngày tháng phong toả khốn khổ của dịch covid.
Đó là những ngày khắp nơi phong toả, một hôm có chú em ở thành đội quê ở miền Tây rủ, chú ơi chú đang rảnh về quê con chơi đi, con nói chuyện chú với cha con cha con có lời mời chú, nhân tiện con đi nhờ các chú về thăm nhà, hơn năm nay con không được về nhà rồi, giờ đường xá khắp nơi cấm rồi giấy tờ nọ kia..
Ừ, vậy thì đi, đi với chú thì chả cần giấy gì con ạ, chú xài lá chuối khô thôi.
Về tới một huyện giáp biên của Đồng Tháp thăm nhà và cha của chú em.
Anh tên Ba Th. là lứa đàn anh, anh hơn tôi 7 tuổi tham gia trận chiến bảo vệ Tổ quốc từ những ngày tháng đầu tiên năm 77-78 anh bị thương nặng ở trận Tân Công chí nằm viện hơn hai năm trời rồi phục viên vì sức khoẻ không còn vì thương tật.
Sẵn chai rượu người ta cho cất trong xe, anh em nướng ít khô cá ngồi nhâm nhi nghe anh tâm sự về những khó khăn thăng trầm của cuộc đời anh, rồi những chuyện lạ lùng về mảnh đất nơi gia đình anh đang ở.
Xin kể lại cho mọi người cùng nghe, vì lý do tế nhị tôi xin không nêu địa chỉ cụ thể ạ.
Sau khi phục viên về nhà, lúc đó đang thời kỳ hậu chiến điều kiện rất khó khăn, ra viện được hơn hai năm thì anh lập gia đình và làm nhà ở riêng.
Do cha mẹ anh cũng ít đất đai vườn ruộng nên anh được một ông chú, em ruột cha anh cho một miếng đất, ngày đó theo như lời anh nói thì nó như cái doi đất bãi, mùa nước nó bị những con kinh và rạch nhỏ bao hết xung quanh, ban đầu ông chú nói cho anh mảnh đất đó để làm vườn trồng trái cây..khi anh nói có ý định cất nhà ở mảnh đất đó thì ông chú khuyên- Bây ở đó trồng cây nuôi vịt gà thôi chứ đất đó làm nhà e ở khó đó…
Vốn là một người lính chiến, từng trải qua bom đạn và thương tật chiến tranh, lại “vô thần” nên anh đâu có ngán gì, anh nói với ông chú; Đất đó sao mà khó ở chú?
Ông chú nói, đất nơi đó dữ từ xưa giờ rồi, xưa lắm có người thày bùa Miên ở đó, cất nhà nơi chòm cây thốt nốt và cây sao..sau khi người đó chết thì không có ai ở được nữa, vì lý do tâm linh gì đó…
Anh Ba Th thì không sợ, anh quyết định cất nhà ở đó, lúc đó vào những năm thập niên 80, khó khăn lắm, anh chị ban đầu chỉ cất một căn gọi là như chòi vịt để ở, sau có chút vốn thêm địa phương giúp đỡ vì anh là thương binh nặng thì anh chị quyết định cất căn nhà.
Như lời anh nói thì lúc trước chòi vịt thì anh chị chỉ ban ngày mới ở đó, tới đêm thì về, ngủ nghỉ cơm nước ở nhà ông bà cách đó chừng cây số.
Thời gian đầu thì như anh nói, vịt ngan với bò không thấy có hiện tượng gì và chúng cũng lớn khá nhanh..tới khi anh chị dựng hẳn nhà ra đó ở thì những chuyện quái đản bắt đầu xảy ra..
Đầu tiên là ngay khi đang dựng căn nhà, lúc đó chỉ là nhà cây, khi căn nhà còn chưa hoàn tất thì một trong những người thợ làm nhà đã bị “nhập”.
Người thợ này đang làm bỗng dừng tay, cứ đứng im mặt quay vào góc nhà rồi khóc rưng rức và miệng thì lảm nhảm gì đó bằng tiếng khmer, rồi hai hàm răng nghiến chặt lại và bắt đầu chửi rủa, lúc thì tiếng Việt khi thì tiếng khmer khi thì tiếng gì như tiếng Thái..
Ban đầu những người khác tưởng anh thợ này say xỉn nói linh tinh càm ràm, tới lúc thấy anh thợ này lao tới hất tung cái bàn bày đồ cúng kiếng dựng tạm phía trước cửa và hú hét đinh tai rồi nhảy như một con ếch thì mọi người mới tá hoả, họ xúm nhau lại đè anh thợ này xuống và trói lại mặc cho anh này vẫn luôn miệng gào thét chửi rủa, cặp mắt đỏ ngầu và long sòng sọc dãi rớt chảy cả ra..
Sau hôm đó thì mấy người thợ cùng nghỉ ngang không muốn làm nữa, anh chị phải thuê nhóm khác về làm, khi nhóm người mới về làm thì ông thợ cả là chủ nhóm bỗng đi vòng quanh nhà nhìn ngó một hồi rồi nói; Đất này có tinh tà, anh chị phải làm lễ cúng thì tụi tui mới dám làm, không đang lợp mái mà họ kéo tụi tui rớt xuống thì ai chịu..
Nghĩ mấy người thợ vòi đồ nhậu, anh chị cũng đành bấm bụng đi mua đồ về cúng bái, nhưng khi làm xong thì mấy người thợ chiều tối cũng ra về mà không ai ở lại ăn uống gì cả.
Hôm sau cũng lại vậy, nhưng hôm sau thì lạ hơn, lại một người nữa bị “nhập” người này mắt trợn lên răng nghiến ken két và nói bằng tiếng khmer bảo anh chỉ phải đi mua đầu heo sống về cúng, với rượu thốt nốt.., chị đành nghe theo và đi mua về làm y như vậy..
Những người thợ gọi thêm người tới và làm thật nhanh, hai ngày sau thì hoàn tất và họ vội vàng ra về, tuyệt nhiên không ở lại ăn uống gì hết.
Thấy chuyện lạ thì một anh bạn cùng hội cựu chiến binh của anh giờ vẫn còn, và ở gần đó mới qua xem xét cùng mấy anh ở xã. Họ đi vòng quanh nhà xem căn nhà và có vẻ như không tin lắm vào những chuyện anh chị kể..
Lúc vào nhà mới thì anh chị có làm cơm mời mọi người tới dự trong đó có cả các anh kia, khi mọi người đang ăn uống thì một anh có nói, và nhắc tới chuyện mà những người thợ làm nhà đã gặp, anh bạn cựu binh của anh mới nói; Trời..ma tà gì bay, có ngon thì cho tao coi coi sao..
Chuyện tưởng chỉ là nói vui, ai ngờ khi đứng lên đi ra ngoài đi tiểu, anh bạn anh tên là anh Năm R, bỗng dưng vấp té lao đầu vào ngay cây cột ở đầu hồi nhà, ngã lăn quay và đổ máu mũi, chân tay co quắp lại và líu lưỡi không nói được nữa.
Mọi người vội khiêng anh Năm R, vô nhà lấy dầu thoa và xoa bóp liên tục, hơ lửa nữa, hồi sau anh Năm R, mới tỉnh lại.., anh hốt hoảng nhìn quanh quất và níu lấy tay mấy người xung quanh, anh lắp bắp hỏi nó đâu rồi, nó đâu rồi..?
Mọi người thấy lạ nhưng nghĩ anh Năm R, xỉn thì hỏi vậy thôi, chứ biết gì đâu mà trả lời..
Hôm sau anh Năm R, khoẻ hẳn thì anh có qua hỏi thăm, anh Năm R, vẫn còn thất thần miệng chỉ lẩm nhẩm nói; Tao thấy nó nắm đầu tao quật vô cái cột.
Khi anh hỏi anh Năm R, là anh Năm nói ai quật anh, thì anh Năm R, chỉ ậm à không nói gì thêm nữa, và sau đó thì anh Năm không dám qua nhà anh chị chơi, và anh Năm cũng không dám mạnh miệng nói chuyện “ma quỷ” gì nữa..
Sau đó thì tới chị Ba Th, bắt đầu gặp.
Bữa đó lần đầu, chị Ba kể lại, hôm đó anh Ba đi công chuyện không có nhà, trời mưa nên chị Ba thả bò và lùa vịt ra, sau đó vào nhà lo cơm nước, tới chiều thì bầy vịt bỗng nhiên kéo nhau về sớm, chúng không vào chỗ quây nhốt mà kéo nhau vào đầy sân nhà anh chị và kêu váng lên tới nhức đầu, và thỉnh thoảng lại chạy rẽ ra tung toé, chị Ba thấy lạ vội ra coi xem có con gì đuổi bầy vịt..
Lúc đó mới xẩm chiều, chưa tối..chị bỗng giật mình điếng người khi nhìn thấy giữa bầy vịt là hai cặp chân người, màu đen xỉn khẳng khiu như da bọc xương đang chạy và đuổi đàn vịt..mà không hề thấy hình người phía trên, tưởng mình nhìn lầm chị phải dụi mắt lại, đúng là hai cặp chân người thật mà không thấy người, hai cặp chân chạy trong mưa và chạy thẳng vô cửa chính nhà anh chị, chị Ba hét ầm lên và bung chạy đội mưa qua nhà cha anh, lúc đó cha anh còn sống, nghe con dâu kể thì ông cụ xách cây phảng cắt lúa chạy qua coi sao, vào tới nhà thì ôi thôi, cả đàn vịt chui đầy trong căn nhà anh chị Ba, chúng cứ túm tụm và quay vòng tròn trong nhà, dẫm đạp cả lên nhau, nền nhà toàn bùn đất.
Xưa nay chưa thấy chuyện đó bao giờ nên ông cụ cũng hoang mang, ông cụ vội chạy vào bếp, vơ ít rơm rạ làm thành một bó và ông châm lửa, rồi cầm nùi rơm đó chạy lên nhà trên, ông vào nhà lùa đàn vịt ra ngoài, đàn vịt kêu ầm ĩ và chạy tán loạn ra ngoài..
Tới khi lùa chúng vào chỗ quây nhốt thì ngớt mưa, ông cụ trở về nhà, còn chị Ba cũng quay vào nhà lấy chổi lo quét dọn bùn đất.
Khi đang lui cui quét dọn bùn trong nhà, bỗng dưng có cảm giác rùng mình ớn lạnh, chị chợt ngước nhìn lên..phía trên xà nhà có một đám “người” đang bu bám lủng lẳng, kẻ thì mất tay, người thì mất chân, người thì không có đầu chỉ có hai vai nhô lên..
Chị Ba sợ quá ngã quỵ muốn ngất xỉu, chị chỉ hét lên ú ớ và bò trườn ra ngoài nhà, người bê bết bùn từ lũ vịt tha vào, chị chạy lê lết qua nhà cha chồng lần nữa mà kêu gào không ra tiếng..
Ông cụ vội chạy sang và vào nhà, lúc này trời đã nhá nhem tối, trong nhà không có ai, cụ đốt đèn soi kỹ đúng là không có gì cả, biết là con dâu đã có gặp “gì đó” thấy “gì đó” rồi, nhưng ông cụ vẫn phải nói cứng cho con bớt sợ; Không có gì đâu con, chắc bay nhìn lộn gì đó thôi..
Sau hôm đó thì chị không dám ở nhà một mình nếu anh có đi đâu nữa.
Khi anh về thì buổi tối chị có kể lại với anh, vốn khá cứng rắn và cực đoan nên anh đã gạt đi, cho đó là chị nhìn lộn hay ảo giác thôi, chứ làm gì có chuyện gì..
Sau đó vài tháng thì chị Ba sinh cháu đầu, anh quây một góc nhà thành căn buồng cho chị và bà cụ mẹ anh qua đó thỉnh thoảng coi cháu hộ.
Cô em gái của anh thỉnh thoảng qua nấu hộ nồi cháo cho chị dâu, có phàn nàn với anh, sao lạ quá, cháo nấu bữa đêm muộn mà tới sáng sớm đã vữa ra và thiu nhớt nhợt rồi..
Anh ban đầu nghĩ do rửa nồi không sạch nên bị vậy thôi.
Cho tới một đêm, anh tự tay nấu cháo cá lóc cho chị ăn, nấu cháo xong chờ cháo nguội, anh Ba ra cái võng ở hiên nằm, lúc đó mới có điện và khá tối, chỉ tới 9 giờ là cắt, anh đốt đèn măng sông, đèn rất sáng trên nhà..đang lim dim hưởng cơn gió mát thì anh chợt giật mình khi thấy như có con gì như con rắn thả lũng lẵng trong nhà, choàng mở mắt dòm kỹ thì cha mẹ ơi, ngay trước mắt anh dưới ánh đèn sáng, có lúc nhúc những bóng đen xì ở trên những cái xà nhà như những bóng người, nhưng không rõ có phải người hay không, và họ thè những cái lưỡi dài và đen xuống phía nồi cháo anh để, liếm cháo trong đó, có cả những bóng người lờ mờ thập thò xung quanh bộ bàn ghế, trông họ thật ghê rợn với những cái bóng đó chỉ có một nửa thân, trên hoặc dưới, hoặc nửa thân trái hay phải, những cánh tay lều nghều như những cành củi khô thò thụt chập chờn..
Anh đã ngã lộn xuống, rớt khỏi cái võng và chạy vào nhà, nhưng khi vào nhà thì những hình ảnh đó vụt biến mất ngay như chưa từng xuất hiện, và có một mùi thối hoắc như nồng nặc xung quanh.
Anh Ba nói, khi đó anh thật sự rất hoang mang và lạ lẫm, anh không biết có phải mình vừa nhìn lộn gì đó không, nhưng khi múc cháo ra thì anh Ba thật sự lạ..nồi cháo mới nấu trước đó còn chưa nguội hẳn nhưng đã có mùi lạ và có vị chua chua và như kéo nhớt…
Rồi khi đứa con đầu lòng vừa tròn tháng thì chuyện lạ bắt đầu diễn ra thường xuyên hơn.
Đứa trẻ cứ chập tối xuống là khóc, nó khóc có khi tới sáng, cứ ra rả liên tục, nếu ôm bế nó trong tay thì nó im được chút xíu, vừa lỏng tay là nó giật mình và gào khóc tiếp, cha anh nghe nhiều người mách những mẹo chữa con nít khóc dạ đề, ông cụ cũng thử làm nhưng không ăn thua..
Tới khi cả anh chị Ba đều đổ bệnh, vì ngày thì phải lao động tối đến lại con khóc không ngủ nổi..bà cụ mẹ anh đành bế cháu qua nhà trông hộ, thì lạ thay, qua nhà cha anh thì thằng bé lại không khóc nữa và ngủ ngoan luôn..
Một buổi trưa, trời mưa..mệt quá nên anh nằm nghỉ, anh cột cái võng trong nhà và nằm ngủ, vừa chợp mắt được chút thôi thì anh thấy ngực mình như có ai leo lên nhảy nhót chứ không phải bóng đè, nửa tỉnh nửa mê anh hé mắt thấy có một thân người, chỉ có đoạn trên từ đầu tới ngang bụng đang đè trên ngực anh, cái đầu nó cứ ngửa ra như cười và hai tay như đang bơi thuyền..lạ là nhìn thấy được nhưng anh không thể hất cái bóng đó ra được, rồi hai bên võng anh cũng lần lượt xuất hiện những cặp chân người khẳng khiu và chỉ là khúc chân từ đầu gối trở xuống, không có phía trên, có vài cặp như vậy như đang bu xung quanh anh coi…
Lần đầu tiên anh có cảm giác ớn lạnh và sợ, một cảm giác sợ hãi, sự sợ hãi thế giới vô hình, thứ mà ngày trước anh không tin là có..
Cố gắng lắm anh mới tỉnh táo được và hét lên, ngồi dậy, mồ hôi đổ dòng như tắm..
Những thứ anh thấy lúc nãy đã không còn, chỉ còn cảm giác tức ngực, dợm ngồi dậy thì một lần nữa anh lại té xuống võng..
Một người đàn ông chừng 7-80 tuổi, tóc búi sau ót gương mặt dữ tợn với bộ đồ màu nâu tối sẫm, tay chống một cây gậy như khúc cây khô, như hiện ra giữa căn nhà anh, cặp mắt ma quái lạnh lẽo nhìn lướt qua anh vì đi bình thản ra phía cửa, thân hình thì đi hướng ra cửa nhưng cái đầu như quay hẳn ra sau lưng và ánh mắt vẫn nhìn anh trừng trừng..
Anh không hề mơ hay nhìn nhầm, vì trước đó anh mới vùng được ngồi dậy, chưa kịp hoàn hồn thì anh thấy hình ảnh người đàn ông đó, người này đi thẳng ra cửa và như đi hút vào màn mưa ngoài trời..
Anh đã không thể kêu nổi hay làm được gì, anh ngồi đó trên võng rất lâu sau đó, hoang mang và sợ hãi tột độ, chưa bao giờ anh bị như vậy.
Tới khi chị Ba từ bên nhà ông bà nội qua gọi anh về ăn cơm, vì từ sau vài chuyện lạ xảy ra thì anh chị lại quay về nhà ông bà nội ăn cơm và gửi cháu nhỏ ở đó, chị Ba vào nhìn thấy anh như người mất hồn đang mặt xanh như chàm đổ, tay chân run lẩy bẩy, chị tưởng anh trúng gió, tính lấy dầu gió sức cho anh thì anh xua tay..
Ngày hôm sau, anh lặng lẽ nghỉ làm qua Gò Bảy tìm một ông thày coi bói, anh lặng lẽ lén lút đi một mình không dám nói với ai vì sợ mọi người cười, vì anh vốn dĩ xưa nay là người nổi tiếng cứng và luôn miệng dè bỉu những chuyện dị đoan hay tâm linh mà khi đó nơi anh chị ở người ta kể khá nhiều..
Ông thày coi bói là người Miên, chưa cần anh hỏi đã nói vanh vách những chuyện xảy ra trong nhà anh, qua ông thày này thì anh biết cái mảnh đất nơi anh ở xưa là nhà của một ông cũng là thày bùa pháp gì đó, người này đã chết từ lâu, và “âm binh” của người thày pháp này vẫn còn ở đó, sở dĩ anh ở được nơi đó mà không bị ảnh hưởng nhiều tới tính mạng cũng là nhờ anh có sát khí và “tinh tướng” mạnh hơn người khác, chứ nếu người khác e là không bán xới thì cũng mất mạng lâu rồi.
Do cố chấp và cũng chẳng có đất đai gì nên anh cố gắng nhờ ông thày pháp này làm lễ xin đất, và “trấn yểm” hộ, nhưng ông này từ chối và giới thiệu anh với một ông thày khác, ông thày này ở miết sâu khu kinh Thầy Ba Đàn, giáp Gò Chùa gần biên giới..
Ông thầy này ở ẩn trong rừng đi đâu cũng có một đàn chó đi theo, đàn chó này rất giỏi bắt cá, chim..ông thầy này cho anh Ba bốn đạo bùa, dặn anh Ba về, đợi lúc mặt trời lên tới ngọn cây ( tầm 9-10 giờ sáng) thì bắt một con chó mực cột cổ lại lôi nó đi theo, tới nhà thì lôi con chó vào nhà chó nó đi khắp nhà, leo lên bàn uống nước, chui xuống cả gầm giường, bế cho nó thò cả đầu lên ban thờ, rồi cuối cùng leo lên nóc nhà cho nó đi trên đó..
Sau đó nấu cháo thí múc vào lá cây bày chính giữa cửa nhưng cách xa ngôi nhà, rồi dắt theo con chó đi bốn góc miếng đất có căn nhà nhưng không được quá 30 bước chân, có nghĩa là bốn chiều mỗi chiều chỉ được 30 bước chân, đóng bốn cây cọc sắt có quấn đạo bùa xuống đó, lấp đất lên..xong xuôi mới được thả con chó mực đó ra..
Tuy rằng khá xấu hổ nhưng anh Ba vẫn phải làm theo lời ông thày pháp đặng cho yên ổn mà làm ăn..
Sau đó thì mọi chuyện trong căn nhà có vẻ tạm yên, nhưng phía ngoài căn nhà thì lại có chuyện..
Đàn vịt và bò của anh Ba thỉnh thoảng lại có hiện tượng tối không chịu vào chuồng, cứ đứng ngoài kêu rống lên..vịt thì chạy quanh tán loạn ầm ĩ, tưởng có rắn trong chuồng anh Ba có vào xem thì không có gì cả, nhưng lũ vịt vẫn không chịu vào, và có đêm thì chúng bỗng toán loạn như bị cáo chồn rắn đuổi, thậm chí có con còn bay vọt lên trời ra khỏi khu quây nhốt.
Nghe mấy người nói phải cúng kiếng gì đó, anh chị Ba cũng nghe theo, cúng đồ cô hồn và rắc gạo, muối tháng hai lần, bữa nào quên là vài bữa sau lại có chuyện..
Anh Ba kể, sau khi đóng “đạo bùa” bốn góc thì những đứa con của anh chị sinh sau này đều không quấy khóc hay khó nuôi, đồ ăn cũng bớt ôi thiu, và ở đó thì chỉ nuôi được chó có màu đen..
Nhiều lần anh chị có nghe thấy nửa đêm có những tiếng gào rú hoặc cười đâu đó vẳng lại nghe rõ mồn một, dù quanh đó lúc trước rất vắng vẻ và gần như chẳng có nhiều nhà ở, có đêm thì mấy con bò của anh cứ lồng lên phi lụp cụp ngoài bãi như có ai cưỡi trên lưng nó, có con phi tới gần sáng rồi nằm bệt ngày hôm sau không đi ăn nổi anh chị Ba phải đi cắt cỏ gom về cho nó ăn, may là không con nào bị chết.
Tới sau anh chị quây đìa nuôi cá cũng vậy, thỉnh thoảng có đêm cá tự nhảy lên bờ cả đàn, sáng ra chết kiến bu đen mà chẳng rõ lý do..
..
Sau này khấm khá hơn anh chị cất nhà phía trong, gần nhà cha mẹ anh Ba ở cũ giờ chia cho người em út ở, cha mẹ anh đều đã mất.
Mảnh đất đó giờ vẫn còn và xung quanh người ta cũng ở khá nhiều, cũng chăn nuôi hay thả câu đêm.
Tôi từng đến tận nơi đó, căn nhà cũ của anh chị xưa vẫn còn, qua nhiều lần sửa chữa và gác mái tôn, giờ làm như nhà vườn chứ không ai ngủ đó nữa, con cái anh chị đứa vào quân đội đứa đi làm cũng quanh quanh đó gần chứ không xa.
Buổi tối hai anh em tôi rủ anh qua đó nhậu đêm coi sao, anh cũng ra, tới đêm rủ anh ra chỗ xưa nhốt bò giờ trồng cây, có căn chòi lá kế mấy cái vuông thì anh không đi..
Còn mình tôi loanh quanh ra đó nghe ngóng coi có gì không, những cây thốt nốt vẫn còn, cây sao cũng còn, thân cây vươn cao tàn lá đen thui um tùm im lặng trong trời đêm nhìn như những hình ảnh quái dị im lìm, thỉnh thoảng có vài tiếng chim đêm kêu..
Anh Ba nói, gần đây thì những người làm công cho anh vẫn xì xào với nhau vài câu chuyện lạ mà họ vô tình nhìn thấy khi làm việc ở đây lúc chiều muộn hay tối…, những bóng đen đi ngúc ngoắc ngúc ngoắc..hay là những âm thanh kỳ lạ, nghe như tiếng khóc hay cười..
Trước thì anh Ba không tin nhưng giờ thì anh chỉ im lặng trầm ngâm chứ không nói gì nữa.
Tôi thì tôi tin câu chuyện anh chị Ba Th kể, người miền Tây thiệt thà có sao nói vậy thôi, anh chị cùng mấy người bạn hàng xóm của anh chị chẳng rảnh mà đi dựng chuyện lên kể với tôi làm gì cả.
Tin hay không thì cũng chỉ là đọc cho vui thôi bà con ạ.
Chúc mọi người tháng mới bình an, tuần mới làm việc vui vẻ nhé.