CHAP 99:
29 Tết vừa rồi, tiện đường qua Tân Định, Bến Cát tôi ghé nhà một người anh em cùng đơn vị chơi, ở đây tôi gặp chị Ba, là chị gái của bạn, và được chị Ba kể cho nghe một câu chuyện của chị, một câu chuyện lạ lùng mà chính chị trải qua.
Xin kể lại cho bà con nghe ngày đầu tuần ạ.
Chị Ba Hường ở nhà chị là thứ năm nhưng lấy chồng là thứ ba nên gọi là chị Ba Hường, quê gốc ở vùng Châu Đốc, An Giang, những năm chiến tranh biên giới Tây Nam nổ ra thì chị mới lấy chồng, anh Ba là tài công, chân trái anh bị mất một nửa bàn chân do ngày nhỏ đạp phải mìn, khi chiến tranh nổ ra anh cũng thuộc diện tổng động viên nhưng do thương tật nên không thể nhập ngũ dù anh rất muốn nhập ngũ.
Lúc quân Polpot tràn qua biên giới thì anh dắt díu chị ôm theo hai đứa con nhỏ chạy theo lộ 91 xuôi tới tận Cù Lao Dung, Long Phú lánh nạn nhờ nhà bà con.
Anh chị mua được mảnh đất ven sông dựng tạm căn nhà để sinh sống, anh vẫn nghề sông nước chị theo anh lúc thì ghe thuyền khi thì chợ búa..những năm đó cuộc sống nhiều khó khăn nhưng anh chị cũng may mắn hơn chút do vẫn còn chút vốn liếng lận lưng.
Những năm đó phong trào vượt biên bằng ghe, tàu rất nhiều, người thành phố gom tiền vàng rồi xuôi về miệt miền Tây sông nước mua tàu, ghe cùng dầu, nước lương thực để vượt biển, họ tụ tập đâu đó rồi đêm tới lén lút ra bãi sông chờ ghe ghé vô rước.
Mảnh đất nhà anh chị đang ở rộng và vắng vẻ bỗng dưng thành điểm cho họ ẩn náu và chờ ghe.
Một hôm có hai người đàn bà khá trẻ, chạc chạc tuổi nhau tầm chưa tới 30 ghé vào nhà anh chị xin ẩn nhờ chờ đêm ghe đón, hai người đó có một người đang có bầu được tầm đâu vài tháng gì đó.
Do sợ liên luỵ, nhưng thấy họ tội tội thì anh chị cũng ậm ờ cho họ trú nhờ, gọi là ở nhờ nhưng nào có phải ở trong nhà đâu, nhà cửa ngày đó thông thống nhìn đằng trước thấy cả đằng sau, mà có người lạ ở đó là chính quyền vô bắt ngay vì biết là những người chờ vượt biên mà.
Sát mí sông có mấy bụi cây chuối khá rậm nên họ xin cho vào đó trú để chờ ghe, ban ngày họ ẩn kỹ trong đó chịu muỗi cắn và nóng bức, ngày ngày anh chị ghé qua đưa cho họ cơm nước do họ đưa tiền nhờ nấu giùm cơm ăn.
Tới một hôm khi qua treo túi đồ ăn ở điểm họ hay nhận thì thấy túi đồ hôm qua vẫn còn đó, nghĩ là họ đã đi rồi nên anh chị thôi không mang cơm nước ra cho họ nữa.
Vài bữa sau thì khi đi qua bãi chuối đó anh chị ngửi thấy mùi thối nồng nặc bay ra, cắm xuồng lại anh chị Ba vẹt bụi cây tìm vào trong coi sao thì thấy một cảnh kinh hãi, có một cái xác người trương sình đang phân huỷ dòi bọ lúc nhúc và bốc mùi khủng khiếp..
Đó là cô gái bụng bầu, cơ thể bị rất nhiều vết đâm và chẳng còn gì ngoài bộ quần áo đang mặc, những gấu áo, cạp quần cũng bị xé ra, kẻ giết người kia đã cẩn thận xé hết ra như vậy để tìm xem có giấu vàng trong đó không, chắc cô bạn đi cùng đã thừa lúc cô này ngủ ra tay rồi cướp hết tiền vàng xong bỏ trốn trong đêm bỏ mặc cái xác người bạn lại đó.
Báo chính quyền thì có khi còn bị bắt vì tội bao che, cực chẳng đã anh chị Ba đành phải chôn cái xác ngay tại đó luôn, trên mảnh đất của mình.
Vài hôm sau thì người ta lại thấy thêm mấy cái xác nữa theo con nước dạt vào, cả đàn ông đàn bà và con nít trong số những cái xác đó anh chị Ba nhận ra cả cô gái đã giết bạn rồi cướp vàng kia qua bộ đồ cô ta mang trên người và một hình xăm trên cánh tay..những cái xác đó đều bị đập bằng cạnh mái chèo vào gáy hay cổ…, có lẽ những kẻ cướp đã lừa họ bảo lên thuyền đưa ra ghe đậu ngoài sông rồi chúng ra tay sau đó cướp sạch tiền vàng.
..
Sau đó thì chừng hai năm, chị Ba sinh thêm một đứa con trai, lúc này anh chị đã có ba đứa con gái rồi.
Trước đó thì khá nhiều lần, khi thì anh Ba khi thì chị chiều tối hay rạng sáng chèo ghe qua mé bãi đó thì có nhìn thấy loáng thoáng bóng một cô gái ẩn hiện trong những bụi lùm rậm rạp đó, có lúc đêm anh Ba khi soi đèn gỡ lưới có khi còn gặp một cô gái trồi dưới nước lên cười the thé rồi lại lặn xuống nước mất tăm…
Ban đầu cũng sợ hãi nhưng vì cơm áo anh chị vẫn phải bước qua nỗi sợ hãi mà làm việc tiếp.
Rồi anh Ba dần đổi tính nết, anh hay cáu kỉnh gắt gỏng, nói chuyện một mình, anh chỉ thức suốt đêm giăng câu thả lưới tới mờ sáng mới về và ngủ, chị đi chợ bán cá xong về nấu cơm gọi anh dậy ăn thì anh cũng không ăn cùng chị, có ăn thì anh bới cơm xong quay mặt vào vách ăn đầu cứ cúi gằm nhìn xuống đất thỉnh thoảng lại liếc nhìn trộm chị một cách lấm lét.
Do cũng nghe nhiều về những chuyện tâm linh người ta kể lại nên chị Ba ngầm nghi ngờ chồng mình đã bị “mắc đàng dưới”, chị âm thầm qua Long Phú tìm một ông thầy Miên coi bói, vừa nghe chị nói mấy câu ông thầy Miên này đã thủng thẳng phán một lèo..” Chồng cô mắc đàng âm rồi, có cái vong khách nằm ở đất nhà cô, nó muốn bắt cả chồng cả con cô đó, vong này oan khốc nên sân hận khó trị.., cô về lấy một bộ đồ của chồng mang lên đây tôi “sên” cho, may ra thì tránh được..”
Nghe xong chị Ba toát mồ hôi vội về làm như lời ông thầy đó dặn, nhưng chưa kịp lấy bộ đồ của anh Ba về, vì phải chờ tới 7 ngày mới xong thì tai hoạ đổ xuống.
Sáng bảnh chờ mãi không thấy anh Ba về sớm như mọi khi, ruột đang nóng như lửa đốt thì chị nghe bạn chài nói anh Ba đã tử nạn trên sông, khi cúi xuống gỡ lưới chẳng hiểu sao anh ngã chúi xuống và mắc vào chiếc lưới của chính mình giăng, lạ một điều là chiếc lưới cá đó là loại lưới nhỏ chứ không phải lưới to, con cá vài cân là cũng có thể phá rách được cái lưới, vậy mà anh Ba lại bị mắc và chết thảm như vậy.
Khi chị Ba cùng bé gái lớn ra tới thì lại lạ nữa là xác anh Ba vẫn bình thường, cho tới khi chở xác anh về qua cái lùm chuối thì bỗng nhiên anh Ba trào máu ( thường thì người bị đuối nước khi vớt lên nếu có người thân ở đó thì cái xác sẽ trào máu miệng ra, nhưng anh Ba thì lại không như vậy, tôi từng xem và cũng nghe nhiều người nói như vậy, và lý do tại sao lại như thế thì nói thật với bà con là tôi cũng không biết chính xác. Điều này không phải chỉ đúng với người đuối nước mới chết, mà có người chết vài bữa mới tìm được xác đã trương bị cá rỉa hết mắt trợn và lưỡi lồi ra, nhưng có người nhà tới máu vẫn trào ra..thật khó hiểu vậy đó).
Chị Ba đau buồn lắm, làm ma cho anh xong thì chị có ghé nhà ông thầy Miên tính nói chuyện, nhưng vừa tới thì chưa cần nói ông thầy này đã biết, và ông thầy này đã khuyên chị nên chuyển đi nơi khác ở kẻo còn hoạ nữa.
Cứ nghĩ rằng “họ” đã bắt anh Ba rồi thì đến thế là thôi, ai ngờ ông thầy Miên nói thẳng là họ còn muốn bắt cả cậu con trai của anh chị nữa.
Mới tang chồng, mẹ goá con côi nên chị Ba cập rập chưa có chuẩn bị được kế hoạch gì, chưa biết đi đâu thì chỉ sau ngày anh Ba mất đúng 1 tháng, một tối khi xuống ghe từ chợ về, khi cột ghe, lúc đó nước lên, trước đó thì anh Ba có làm một cây cầu nhỏ ra phía ngoài mép sông để cột ghe và lên xuống ghe cho tiện, cây cầu này ngay gần lùm chuối gần sát mí nước.
Đang cột ghe chị chợt nghe tiếng người đàn bà nào đó cười the thé, quay qua thì chị thấy một người đàn bà mặc chiếc áo hoa màu trắng xưa vợ chồng anh chị đã chôn ở đó, cô này ngồi vắt vẻo ở đầu ghe của chị và đang nhìn chị cười, quá bất ngờ và cả sợ hãi chị bỏ ghe nhảy vội lên bờ và chạy về phía nhà, người đàn bà kia còn nhảy theo mấy bước nữa mới mất dạng, lúc đó mới chỉ nhá nhem chứ chưa tối hẳn.
Nhớ tới lời ông thầy Miên nói, chị rất lo cho cậu con trai nhỏ nên gần như đi đâu chị cũng dắt nó đi theo, và luôn cho nó đeo sợi dây chỉ “bùa” của ông thầy Miên kia cho.
Tới khi còn hai ngày nữa là 49 ngày anh Ba, mấy bữa trời mưa, nước lớn nên chị để cậu con trai ở nhà cho ba đứa chị nó coi chừng, chiều muộn chị chống ghe về tới, từ ngoài sông nhìn vào, chị thấy một người đàn bà đứng ngay chỗ chị hay cặp ghe, nhìn kỹ lại thì đúng là cô gái đó.., hãi quá nên chị Ba không dám ghé nữa mà chống lên một đoạn gần nhà hơn, chỗ này thì nước cao và lên bờ khó hơn vì đất trơn.
Vừa bước chân lên đi được hai bước tay xách túi đồ mua mốt làm lễ cúng 49 ngày chồng, chị vừa ngước mắt lên thì ngay trước mặt chị là người đàn bà đó, người này nhe răng cười và lao tới dang hai tay như muốn vồ lấy chị, chị Ba ngã bật ngửa lại mép sông giỏ đồ văng tung toé, chị gào gọi ba đứa con gái ra cứu mẹ, lũ trẻ chạy vội ra cứu mẹ, do đường dốc trơn nên thằng bé con trai út chị té ùm xuống sông, nước chỗ đó không hề sâu và nó cũng biết lội, vậy mà chỉ có vài ba phút không thấy nó mấy mẹ con vừa lội tìm vừa bới cây ven bờ..nhưng phải tới sáng hôm sau người ta mới tìm thấy nó, ai cũng nghĩ nó đã trôi ra xa chẳng ngờ là nó lại ở ngay cạnh chiếc ghe chị, chỉ cách bờ chừng 5-7 mét…
Khi vớt được nó lên chị ba bỗng như hoá điên dại, mặc ai ngăn cản, chị lao vào nhà xách can dầu hôi cùng chiếc mác tay dài sắc lẻm chuyên để phát cây, chị lao ra phía lùm chuối chặt điên cuồng, cả cái lùm rậm tan hoang, tìm được đúng chỗ xưa anh chị đã chôn cái xác đó, vừa dùng thuổng vừa dùng mác vừa bới bằng tay chị lôi bộ xương lên..dùng mác chặt bộ xương ra làm nhiều khúc rồi gom lại.
Những người có mặt lúc đó ai cũng thất kinh vì chị Ba như đã hoá dại, chị trợn mắt vung cây mác hét lớn ; Mọi người tránh hết ra, đừng ai cản tui, ai cản tui tui chém chết ráng chịu..
Rồi chị lao vào giật tung phên vách, cột căn nhà chị đang ở chất một đống to, quăng bộ xương đã bị băm nhiều đoạn vào đó và đổ dầu châm lửa, lửa cháy rồi chị vẫn điên cuồng nhảy tới gần vung mác băm xuống đống xương đó khiến cho đống xương gần như tan nát thành từng mảnh nhỏ..
Căn nhà chị tan tành và cháy rụi, chị Ba gom đồ dắt ba đứa con gái và ôm xác đứa nhỏ chống ghe sang nhà bà thím anh Ba phía Đại Ngãi và nói với chú thím anh Ba; Con viết giấy đổi cho chú thím và các em mảnh đất con đang ở lấy một mảnh nhỏ hơn ở vườn nhà chú thím để con chôn con của con..
Lúc đó thì người ta đất rộng vẫn thường chôn người thân ngay trong phần đất của mình chứ không như bây giờ phải đưa ra nghĩa địa tập trung.
Ngày hôm sau, vừa chôn con vừa làm đám 49 ngày cho chồng xong, tới đúng nửa đêm cả bốn mẹ con chít khăn tang cùng lên ghe, chị lấy dây cột cả mấy đứa con lại rồi cột vào ghe cho chắc, còn chị cột dây quấn cây mác vào tay, một tay lăm lăm cây mác, một tay xách cây đèn bão, cứ thay nhau chèo và nghỉ ăn cơm gần 10 ngày trời mới lên tới Bình Thuỷ thì quyết định dừng lại.
Bốn mẹ con chị Ba đã làm đủ nghề, đủ việc ở Bình Thuỷ tới hơn bốn năm sau, rồi duyên số cho chị Ba gặp anh chồng bây giờ, anh cũng là tài công quê ở tuốt tận Bình Phước.
Anh thì vợ bỏ hai cha con lại vượt biên theo người ta chẳng biết sống chết ra sao, thấy hoàn cảnh anh như vậy, nhất là thấy thằng nhỏ con anh, cũng chạc chạc tuổi thằng nhỏ con chị đã mất chị mở vòng tay cùng hai cha con anh.
Vài năm sau thì anh dắt chị về quê không sông nước nữa, lên đó sẵn có chút vốn cộng tính chịu làm mấy năm sau thì anh chị gây dựng được cơ ngơi dần dần từ buôn bán nông thổ sản.
Tới giờ anh chị đã có số tài sản gần cả trăm tỷ bạc trong tay, ba đứa con gái đều đã lấy chồng đứa mở công ty riêng đứa làm cùng dượng và mẹ, còn thằng út con riêng của anh mà chị còn cưng hơn con chị thì theo binh nghiệp sĩ quan quân đội và làm lính của tôi và cậu nó bây giờ.
Anh chị không có con chung nhưng cả gia đình yêu thương nhau và không bao giờ có sự phân biệt nào cả.
Tôi mừng cho chị Ba, mừng cho cái kết có hậu thật mỹ mãn của anh chị và các cháu.
Chị cười ha hả khi nói với tôi, sau những sóng gió đau thương tao trải qua thì giờ chị khác xưa nhiều rồi, mạnh mẽ quyết đoán và “giang hồ” lắm, không ngán ngại bất cứ việc gì nữa…
Sau này chị Ba có về nơi cũ, bốc mộ anh Ba và cậu con trai út mang về quê xây một khu riêng cho hai cha con cùng dòng họ, chị kể chú thím chị đã bán mảnh đất cũ của chị nhưng mãi không có ai mua, rồi hơn chục năm trước khi đất đai lên cơn ngáo thì chú thím chị đã bán được một khoản tiền rất lớn đủ chia cho con cháu mua tàu bè và xây cất nhà cửa xong còn mớ gửi nhà băng lấy tiền lãi cho hai ông bà dưỡng già.
Có nhiều câu chuyện tâm linh mà tôi từng biết hoặc nghe thì đây là một câu chuyện mà có cái kết khiến tôi là người ngoài nghe cũng cảm thấy ấm lòng cho những người trong cuộc.