The Witcher Series – Phần 1: The Last Wish

Geralt đi dạo – cho đến lần thứ tư – dọc dãy hành lang tạo nên bởi hai hàng bạch dương dẫn từ cổng cho tới nơi ở bên cạnh thánh đường và các khối nhà chính của ngôi đền, mà nhập vào làm một với vách đá dựng đứng. Sau một chút cân nhắc anh quyết định không quay về phòng nữa, mà hướng đến khu vườn và các tòa nhà bên ngoài. Một số đông các nữ tư tế, mặc quần áo lao động xám màu, đang chạy qua chạy lại, tưới nước cho cây hoặc cho gà ăn trong chuồng. Đa số họ trẻ hoặc rất trẻ, gần như vẫn là con nít. Một số chào đón anh bằng một nụ cười hoặc cái gật đầu khi đi ngang qua. Anh đáp lại lời chào của họ nhưng không nhận ra ai cả. Mặc dù thường xuyên đến thăm đền thờ – một hoặc hai lần mỗi năm – nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy quá ba hay bốn gương mặt thân quen. Các cô gái đến rồi lại đi – trở thành các bà đồng trong những ngôi đền khác, người đỡ đẻ hay trị thương với chuyên môn là bệnh phụ nữ và trẻ nhỏ, các thầy druid lang thang, các giáo viên hay thống đốc. Nhưng ở đây không bao giờ thiếu tư tế, đến từ đủ mọi vùng miền kể cả xa xôi nhất. Đền thờ Melitele ở Ellander được biết đến rộng rãi và tận hưởng danh tiếng xứng đáng của mình.

Giáo phái Melitele là tổ chức tôn giáo lâu đời nhất, và trong thời của nó, là một tôn giáo được phổ biến rộng rãi nhất. Gần như mọi chủng loài tiền con người và mọi bộ tộc du mục nguyên thủy đều tôn thờ một nữ thần của mùa màng và sinh nở, một hộ vệ của nông dân và người làm vườn, một đức thánh bảo vệ cho tình yêu và hôn nhân. Rất nhiều các tôn giáo này đã hợp lại thành giáo phái Melitele.

Thời gian, mà không có sự thương xót đối với các tôn giáo khác, cô lập chúng trong các đền thờ bé nhỏ, chẳng ai đoái hoài và bị lãng quên, những thánh đường bị chôn vùi trong những ngôi nhà đổ nát, đã tỏ ra nhân từ đối với Melitele. Nữ thần không hề thiếu tín đồ hay nhà bảo trợ. Trong công cuộc giải thích sự nổi tiếng của bà, các học giả nghiên cứu hiện tượng này thường quay lại giả thiết về giáo phái tiền thân của Đức Mẹ Vĩ Đại, Mẹ Thiên Nhiên, và chỉ ra sợi dây liên kết với vòng tròn tuần hoàn của tự nhiên, với sự tái sinh của sự sống và những hiện tượng được đặt tên hoành tráng khác. Người bạn thân của Geralt, nhà thơ Dandelion, người mà tận hưởng danh tiếng như một chuyên gia trong mọi lĩnh vực có thể, đã tìm một câu trả lời đơn giản hơn. Cậu lý giải rằng giáo phái của Melitele là một giáo hội đặc trưng của phụ nữ. Sau cùng thì, Melitele là nữ thần của mùa màng và sinh nở, bà là hộ vệ của các bà mẹ. Và một người phụ nữ khi mang thai thì phải la hét. Ngoại trừ những lời chửi rủa quen thuộc – thường là hứa hẹn rằng sẽ không bao giờ trao thân cho bất kỳ gã đàn ông chết tiệt nào nữa – một người phụ nữ lâm bồn sẽ phải cầu viện đến một thực thể thần thánh nào đó, và Melitele là đối tượng hoàn hảo. Và vì phụ nữ đã mang thai, đang mang thai và sẽ luôn mang thai, nữ thần Melitele, nhà thơ đã chỉ ra, sẽ không bao giờ phải lo sợ đến danh tiếng của mình.

“Geralt.”

“Nenneke. Tôi đang đi tìm bà đây.”

“Ta sao?” Nữ tư tế nhìn anh khinh khỉnh. “Không phải Iola à?”

“Cả Iola nữa,” anh thú nhận. “Điều đó có làm bà khó chịu không?”

“Ngay lúc này thì có. Ta không muốn anh làm vướng chân và khiến cô ấy phân tâm. Cô ấy cần phải chuẩn bị và cầu nguyện nếu muốn lần lên đồng này có kết quả.”

“Tôi đã bảo bà rồi,” anh nói lạnh lùng, “tôi không muốn lên đồng. Tôi không nghĩ một buổi lên đồng sẽ giúp gì được cho mình.”

“Trong khi ta,” Nenneke nhăn nhó, “không nghĩ rằng một buổi lên đồng sẽ gây hại gì đến anh cả.”

“Tôi không thể bị thôi miên, tôi miễn nhiễm. Tôi lo cho Iola. Việc này có thể quá sức đối với một bà đồng.”

“Iola không phải một bà đồng hay mấy kẻ tiên tri tâm thần. Cô gái đó đã được nữ thần ban phước. Xin đừng làm mặt ngộ. Như ta đã nói, ta hiểu quan điểm của anh về tôn giáo, nó chưa bao giờ khiến ta khó chịu, và chắc chắn là cũng sẽ không bao giờ trong tương lai. Ta không phải một kẻ cuồng tín. Anh có quyền tin rằng chúng ta sống dưới sự cai quản của Thiên Nhiên và sức mạnh ẩn chứa bên trong bà. Anh có thể nghĩ rằng các vị thần, bao gồm cả Melitele của ta, chỉ đơn giản là sự nhân hóa sức mạnh này để những đầu óc giản đơn có thể hiểu được nó tốt hơn, chấp nhận sự tồn tại của nó. Theo ý kiến của anh, sức mạnh đó mù lòa. Nhưng đối với ta, Geralt, lòng tin có thể chỉ lối tới những gì mà nữ thần của ta đại diện cho tự nhiên: trật tự, luật pháp, cái thiện. Và hy vọng.”

“Tôi biết.”

“Nếu biết, sao anh vẫn cứ ác cảm với lên đồng như vậy? Anh sợ cái gì? Rằng ta sẽ bắt anh cúi chào một bức tượng và cầu kinh? Geralt, chúng ta sẽ chỉ đơn giản là ngồi với nhau một lát – anh, ta, Iola – và để xem liệu tài năng của cô gái có thể cho phép cô ấy nhìn xuyên qua lốc xoáy đang bao quanh anh hay không. Có thể chúng ta sẽ khám phá ra điều gì đó đáng giá. Và có thể chúng ta sẽ chẳng khám phá ra gì hết. Có thể sức mạnh và định mệnh đang vây quanh anh sẽ không muốn xuất hiện trước chúng ta, sẽ tiếp tục ẩn giấu và mập mờ. Ta không biết. Nhưng tại sao chúng ta không nên thử?”

“Bởi vì chẳng có ích gì cả. Chẳng có lốc xoáy hay định mệnh nào vây quanh tôi hết. Và nếu có, thì tôi muốn nhảy vào đó làm cái quái gì?”

“Geralt, anh bị bệnh.”

“Ý bà là bị thương.”

“Anh biết ý ta là gì mà. Có gì đó không ổn với anh. Ta có thể cảm nhận thấy. Sau cùng thì, ta đã biết anh từ khi còn nhỏ. Khi mới gặp, anh chỉ đứng đến thắt lưng ta. Và giờ thì ta có cảm giác anh đang quay mòng trong một cái lốc xoáy khỉ gió nào đấy, vướng phải một sợi thòng lọng đang từ từ thắt chặt. Ta muốn biết chuyện gì đang diễn ra. Nhưng ta không thể tự làm được, ta phải trông cậy vào tài năng của Iola.”

“Bà muốn can thiệp sâu hơn. Cần đến mấy trò tâm lý đó làm gì? Tôi sẽ tâm sự với bà, nếu bà thích. Tôi sẽ lấp đầy buổi tối của bà bằng câu truyện về những sự kiện còn phi thường hơn trong vài năm gần đây. Hãy kiếm một két bia để cổ họng tôi đỡ khô và chúng ta có thể bắt đầu ngay hôm nay. Nhưng tôi sợ là bà sẽ thấy chán thôi bởi vì chẳng có lốc xoáy hay thòng lọng nào trong đó cả. Chỉ là cuộc đời của một witcher bình thường.”

“Ta rất muốn nghe chúng. Nhưng một buổi lên đồng, ta lặp lại, sẽ không có hại gì hết.”

“Bà không nghĩ là,” anh mỉm cười, “sự thiếu hụt đức tin của tôi sẽ khiến nó trở nên vô nghĩa chứ?”

“Không, ta không nghĩ vậy. Và anh biết tại sao không?”

“Không.”

Nenneke nghiêng người sang và nhìn vào mắt anh với một nụ cười lạ lùng trên đôi môi nhợt nhạt.

“Bởi vì đó sẽ là minh chứng đầu tiên cho thấy sự thiếu hụt đức tin cũng có sức mạnh nào đấy.”

Related Posts

Thế giới không quan tâm đến cảm xúc của bạn

Mặt trời vẫn mọc dù bạn mất người thân. Xe buýt vẫn chạy đúng giờ dù bạn vừa thất nghiệp. Tín dụng ngân hàng vẫn tính lãi,…

Lý Do Bạn Làm Việc Không Hiệu Quả Nhưng Luôn Thấy Kiệt Sức

Dù luôn cố gắng, chăm chỉ làm việc nhưng bạn thấy cuộc sống bế tắc, tinh thần sa sút.

Tại sao một số người có thể ngủ trong tiếng ồn ào, trong khi những người khác lại bị đánh thức bởi một âm thanh nhỏ nhất?

Sự khác biệt tưởng chừng như khó tin này khơi dậy sự tò mò vô tận trong con người. Tại sao bộ não của một số người…

Tác hại khi thức đêm

1 đêm không ngủ tàn phá cơ thể nặng nề, thức 4 đêm cơ thể “cận kề cửa tử”. Sau hai ngày không ngủ, cơ thể có thể…

4 điều đừng quá coi trọng kẻo tự làm KHỔ mình khi đến tuổi trung niên

Bước sang tuổi trung niên, con người ta cần buông bỏ, xem nhẹ một số thứ để cuộc sống trở nên dễ dàng hơn. Có câu nói:…

Đừng Lầm Tưởng “Cứ Việc Thức Khuya, Sau Đó Ngủ Bù”

Tất cả chúng ta đều trải qua chuyện này: Ta choàng tỉnh thức dậy lúc 6 hay 7 giờ sáng từ thứ Hai đến thứ Sáu, kiệt…