Ngày hôm sau, vào buổi tối, người thợ xay bột được đưa đến căn phòng nhỏ nằm bên trên trạm gác, đã được dành riêng cho witcher. Ông ta được một người lính gác mặc một cái áo khoác có mũ trùm che mặt dẫn vào.
Cuộc nói chuyện chẳng cho ra kết quả hữu ích nào hết. Người thợ xay run như cầy sấy: lắp bắp và lầm rầm, và vết sẹo của ông ta còn cho witcher biết nhiều hơn là lời nói. Con striga có thể mở hàm rộng đến bất ngờ và bộ răng nanh cực kỳ sắc, bao gồm hai bộ nanh ở hàm trên siêu dài, mỗi bên hai cái. Móng vuốt của cô ta bén hơn vuốt mèo rừng, nhưng không cong được bằng. Và chỉ có như vậy thì người thợ xay bột mới có thể thoát ra được.
Sau khi đã hoàn tất khám nghiệm, Geralt gật đầu với tay thợ xay và người lính, ra hiệu cho họ rời đi. Người lính đẩy tay nông dân qua cửa và bỏ mũ xuống. Đó chính là Foltest.
“Ngồi đi, đừng đứng dậy.” đức vua nói. “Chuyến viếng thăm này không phải chính thức. Ngươi có bằng lòng với cuộc phỏng vấn không? Ta nghe nói ngươi đã ở cung điện sáng nay.”
“Có, thưa ngài.”
“Khi nào thì ngươi sẽ bắt đầu làm nhiệm vụ?”
“Còn 4 ngày nữa mới tới trăng tròn. Sau đó.”
“Ngươi muốn đi nhìn con bé một cái trước hả?”
“Không cần. Nhưng nếu để cô ấy ăn trước – công chúa sẽ không còn quá hung hăng nữa.”
“Striga, ngài witcher, striga. Không cần chơi trò ngoại giao với ta làm gì. Con bé sẽ trở thành công chúa sau khi giải lời nguyền. Và đó là lý do ta tới đây. Hãy trả lời ta câu này, thật ngắn gọn và rõ ràng: liệu nó có hiệu quả hay không? Đừng trốn sau bộ luật của ngươi!”
Geralt xoa trán.
“Tôi xin xác nhận, thưa đức vua, rằng câu thần chú có thể đảo ngược được. Và trừ khi tôi nhầm, nó có thể được thực hiện bằng cách ngủ qua đêm ở cung điện. Tiếng gáy thứ ba của gà trống, miễn là tới được tai của con striga đang ở ngoài quách của mình, sẽ chấm dứt được lời nguyền. Đó là những gì thường làm với striga.”
“Đơn giản vậy sao?”
“Nó không hề đơn giản. Đầu tiên, ta cần phải sống sót qua đêm. Và rồi đôi khi là những trường hợp ngoại lệ, ví như không phải chỉ là một đêm, mà là ba đêm lận. Liên tục. Và cũng có những trường hợp…vô vọng.”
“Phải.” Foltest lên giọng. “Ta cứ liên tục được nghe những kẻ khác nói vậy. Hãy giết con quái vật bởi vì đó là một trường hợp không thể cứu chữa. Ngài witcher, ta dám chắc là họ cũng đã nói chuyện với ngươi rồi. Đúng không? Băm vằm con quái thú ăn thịt người ra mà không cần dài dòng, ngay từ đầu, và nói với đức vua rằng không thể làm gì khác được. Ta sẽ không trả tiền, nhưng họ sẽ trả. Rất tiện lợi. Và rẻ. Bởi vì đức vua sẽ ra lệnh treo cổ hay chặt đầu gã witcher và tiền vẫn sẽ ở trong túi họ.”
“Đức vua ra lệnh chặt đầu witcher vô điều kiện sao?” Geralt cau mày.
Foltest nhìn vào mắt người Rivia trong một lúc lâu.
“Đức vua không biết,” cuối cùng ngài nói. “Nhưng witcher hãy cứ nên cảnh giác trước một kết cục như vậy.”
Geralt im lặng một hồi. “Tôi sẽ làm những gì trong khả năng của tôi,” anh nói. “Nhưng nếu chuyện xảy ra ngoài ý muốn, tôi sẽ tự vệ. Thưa đức vua, ngài cũng nên cảnh giác trước một kết cục như vậy.”
Foltest đứng dậy. “Ngươi không hiểu ý ta. Rõ ràng là ngươi sẽ giết con bé nếu cần thiết, dù ta có muốn hay không. Bởi vì nếu không nó sẽ giết ngươi, chắc chắn và không thể tránh khỏi. Ta sẽ không trừng phạt bất cứ ai giết nó để tự vệ. Nhưng ta sẽ không cho phép nó bị giết mà chưa thử cứu nó trước. Đã từng có người cố phóng hỏa cung điện. Chúng bắn con bé bằng tên, đào hố và giăng bẫy, cho tới khi ta treo cổ vài kẻ tấn công. Nhưng đấy không phải là vấn đề. Witcher, nghe này!”
“Tôi đang nghe đây.”
“Sau tiếng gáy thứ ba của gà trống, sẽ không còn con striga nữa, nếu ta hiểu đúng. Sẽ có cái gì?”
“Nếu mọi chuyện suôn sẻ, một cô bé 14 tuổi.”
“Với cặp mắt đỏ ngầu? Hàm răng cá sấu?”
“Một cô bé 14 tuổi bình thường. Ngoại trừ…”
“Thế nào?”
“Đấy là về thể chất.”
“Ta hiểu rồi. Vậy còn tâm lý? Mỗi ngày, một xô máu cho bữa sáng? Một cái đùi thiếu nữ?”
“Không. Về tâm lý…không thể biết được. Với đầu óc của một đứa trẻ ba hay bốn tuổi, tôi nghĩ vậy. Cô bé sẽ cần sự yêu thương chăm sóc trong một thời gian dài.”
“Cái đó dĩ nhiên rồi. Witcher này?”
“Tôi đang nghe đây.”
“Liệu nó có tái phát không? Sau này?”
Geralt im lặng.
“Aha,” đức vua kêu lên. “Nó có thể. Và lúc đó thì sao?”
“Nếu cô bé chết sau khi bất tỉnh nhiều ngày, hãy thiêu xác cô ấy. Nhanh chóng.”
Foltest trở nên u ám.
“Tôi không nghĩ là sẽ đến mức đó,” Geralt thêm vào. “Để chắc chắn, tôi sẽ cho đức vua vài chỉ dẫn, để bớt nguy hiểm hơn.”
“Ngay bây giờ ư? Có sớm quá không, ngài witcher? Và nếu…”
“Ngay bây giờ,” người Rivia ngắt lời. “Rất nhiều chuyện có thể xảy ra, thưa đức vua. Có thể là vào buổi sáng ngài sẽ tìm thấy một cô công chúa, đã được giải nguyền, và cái xác của tôi bên cạnh.”
“Kể cả như vậy? Sau khi ta đã cho phép ngươi tự vệ? Mà dường như chẳng quan trọng lắm đối với ngươi.”
“Đây là một vấn đề hệ trọng, thưa đức vua. Rủi ro là rất lớn. Đó là vì sao ngài phải lắng nghe: công chúa phải luôn đeo một chuỗi ngọc sapphire quanh cổ, hay tốt hơn, có lẫn tạp chất, trên một sợi xích bạc. Cả ngày lẫn đêm.”
“Lẫn tạp chất là sao?”
“Là một viên ngọc có một chút khí đọng lại ở bên trong. Ngoại trừ cái đó, thỉnh thoảng ngài nên đốt bách xù, kim tước và bạch dương trong lò sưởi phòng cô bé.”
Foltest trầm ngâm. “Ta cảm ơn lời khuyên của ngươi, witcher. Ta sẽ lắng nghe – và giờ thì nghe ta kỹ đây. Nếu ngươi thấy vô vọng, hãy giết nó. Nếu ngươi hóa giải được lời nguyền và con bé…không bình thường. Nếu ngươi có thậm chí là một chút nghi ngờ rằng mình chưa hoàn toàn thành công, hãy giết nó. Đừng lo, ngươi không phải sợ gì ta. Ta sẽ quát mắng ngươi trước mặt người khác, trục xuất ngươi ra khỏi cung điện và thành phố, không gì hơn. Đương nhiên là ta sẽ không trả tiền cho ngươi, nhưng ngươi sẽ có thể thương lượng được gì đó từ những kẻ mà, ngươi biết rồi đấy.”
Cả hai im lặng hồi lâu.
“Geralt.” Lần đầu tiên Foltest gọi tên witcher.
“Vâng.”
“Có bao nhiêu sự thật trong lời đồn là con bé trở nên như vậy là vì Adda là em gái ta?”
“Không nhiều lắm. Một câu thần chú phải được ếm, chúng không tự mình xuất hiện được. Nhưng tôi nghĩ là mối quan hệ giữa ngài và em gái chính là nguyên nhân mà câu thần chú được ếm, và đây là kết quả.”
“Đúng như ta nghĩ. Đó cũng là điều mà một số Hiền Triết nói, mặc dù không phải tất cả bọn họ. Geralt? Những thứ đó tới từ đâu? Ma thuật, rồi thần chú?”
“Tôi không biết, thưa đức vua. Các Hiền Triết nghiên cứu những hiện tượng đó. Đối với witcher chúng tôi, biết rằng những trí óc tập trung có thể gây ra những hiện tượng đó là đủ rồi. Và tri thức để đánh lại chúng nữa.”
“Và giết chúng?”
“Thường là như vậy. Vả lại, đó cũng là việc mà chúng tôi thường được trả công để làm. Chỉ có ít người mới yêu cầu giải lời nguyền, thưa đức vua. Như một quy tắc, con người đơn giản chỉ muốn bảo vệ bản thân mình trước nguy hiểm. Nếu những con quái vật đã nhuốm máu người trên tay thì đôi lúc trả thù cũng là một động cơ.”
Đức vua đứng dậy, bước vài bước qua căn phòng, và dừng lại trước thanh kiếm của witcher đang treo trên tường.
“Bằng thứ này?” ngài hỏi, không nhìn Geralt.
“Không. Cái đó là dành cho con người.”
“Ta cũng nghe như vậy. Ngươi biết gì không, Geralt? Ta sẽ xuống hầm mộ cùng ngươi.”
“Không đời nào.”
Foltest quay lại, đôi mắt hơi lấp lánh. “Ngươi biết không, pháp sư, rằng ta chưa từng nhìn con bé? Cả khi nó vừa mới sinh ra, hay sau đó. Ta đã sợ. Ta có thể sẽ không còn được nhìn con bé nữa, không đúng sao? Ít nhất ta cũng có cái quyền được nhìn con gái mình trong khi ngươi giết nó.”
“Tôi nhắc lại, không đời nào. Đó sẽ là cái chết chắc chắn. Cho cả tôi lẫn ngài. Nếu tâm trí tôi, nếu tôi xao lãng…không đâu, thưa đức vua.”
Foltest quay đi, bước ra phía cửa. Trong một giây Geralt tưởng rằng đức vua sẽ đi mà không nói lời nào, không từ biệt, nhưng ngài đã đứng lại và nhìn anh.
“Ngươi khiến người khác thấy tin tưởng,” ngài nói, “mặc dù ta biết ngươi là người như thế nào. Ta đã được nghe kể chuyện xảy ra ở quán rượu. Ta chắc là ngươi giết lũ côn đồ đó chỉ để tin tức được lan truyền, để khiến mọi người thấy sốc, khiến ta thấy sốc. Rõ ràng là ngươi có thể xử lý chúng mà không cần xuống tay. Ta sợ là mình sẽ không bao giờ biết liệu ngươi tới đó để cứu con gái ta, hay giết nó. Nhưng ta đồng ý. Ta phải đồng ý. Ngươi có biết tại sao không?”
Geralt không trả lời.
“Vì ta nghĩ,” đức vua nói. “Ta nghĩ là con bé đã chịu đựng đủ rồi. Không đúng sao?”
Witcher nhìn xuyên thấu qua đức vua. Anh không xác nhận, không gật đầu, không làm một động tác gì hết, nhưng Foltest biết. Ngài biết câu trả lời.
***