Geralt nhìn ra ngoài cửa sổ của cung điện thêm một lần nữa. Đêm đang xuống rất nhanh. Đằng sau cái hồ, ánh sáng của Vizima lấp lánh ở phía xa. Xung quanh cung điện là một vùng hoang vu – một khoảnh đất không người ở, mà trong vòng bảy năm qua, thành phố đã cắt bỏ nó khỏi mình, không để lại gì ngoài mấy đống tàn tích, những cây cột nhà mục rữa và phần còn lại của một hàng rào mà rõ ràng là chẳng đáng để tháo ra và chuyển đi. Cách xa nhất có thể – ở đầu kia của khu dân cư – đức vua đã cho xây nơi ở mới của mình. Tòa tháp to lớn của cung điện mới nổi lên ở đằng xa, đứng giữa sắc xanh đen của bầu trời.
Ở trong một căn phòng trống, đã bị lột sạch, witcher quay trở lại chiếc bàn bụi bặm mà anh đang chuẩn bị, điềm tĩnh và tỉ mỉ. Anh biết là mình còn nhiều thời gian. Con striga sẽ không rời khỏi hầm mộ trước nửa đêm.
Trên chiếc bàn trước mặt anh là một cái rương nhỏ với khóa sắt. Anh mở ra. Bên trong, được gói ghém cẩn thận thành từng ngăn lẫn với cỏ khô, là những lọ thủy tinh đen nhỏ. Witcher lấy ra ba cái.
Từ trên sàn, anh cầm lên một gói đồ dài bọc trong da cừu và buộc bằng dây da. Anh cởi gói đồ và rút ra một thanh kiếm với cán chạm khắc chi tiết, tra trong một cái vỏ đen bóng, được bao phủ bởi một hàng các biểu tượng và ký tự rune. Anh rút thanh kiếm ra, lưỡi kiếm sáng như gương. Nó làm từ bạc nguyên chất.
Geralt lẩm nhẩm một câu thần chú và uống, lần lượt hai lọ, tay trái để lên lưỡi kiếm sau mỗi lần nhấp môi. Rồi, quấn chiếc áo choàng đen kín người, anh ngồi xuống sàn nhà. Không có cái ghế nào trong phòng cả, hay là trong toàn bộ cung điện cũng vậy.
Anh ngồi bất động, mắt nhắm lại. Nhịp thở của anh, ban đầu đột nhiên nhanh dần, trở nên dồn dập và căng thẳng. Sau đó dừng lại hoàn toàn. Món thuốc khiến witcher kiểm soát được toàn bộ cơ thể chủ yếu được tạo nên từ rễ ly, cà độc, sơn trà và đại kích. Những thành phần khác không có tên trong bất kỳ ngôn ngữ nào của con người. Với bất kỳ ai đã không làm quen với nó từ khi còn bé, như Geralt, món thuốc độc chết người.
Witcher đột nhiên quay đầu sang bên. Trong sự tĩnh lặng, thính giác của anh trở nên nhạy bén phi thường, dễ dàng nhận ra được tiếng bước chân xào xạc qua khoảng sân trước phủ đầy tầm ma. Không thể nào là con striga. Bước chân quá nhẹ. Geralt vắt kiếm ra sau lưng, giấu túi đồ vào trong cái lò sưởi rách nát, và khẽ khàng như một con dơi, chạy xuống cầu thang.
Trời vẫn còn đủ sáng để người đàn ông đang lại gần có thể trông thấy witcher. Người đàn ông, Ostrit, bỗng dưng lùi lại. Một vẻ mặt nhăn nhó sợ hãi và ghê tởm tự dưng xuất hiện trên gương mặt ông ta. Witcher mỉm cười – anh biết mình trông như thế nào. Sau khi uống một hỗn hợp của banewart, monk’s hood và eyebright, gương mặt anh trở nên trắng như phấn, và đồng tử giãn hết cỡ. Nhưng món thuốc khiến cho người sử dụng có thể nhìn rõ cả trong những nơi tối nhất, và đó là điều mà Geralt muốn.
Ostrit nhanh chóng tự chủ.
“Anh đã trông như một cái xác rồi vậy, witcher.” ông ta nói. “Chắc là do sợ hãi, không nghi ngờ gì. Đừng sợ. Tôi đến để đặc xá cho anh đây.”
Witcher không đáp lời.
“Anh không nghe tôi nói gì sao, cái đồ lừa đảo xứ Rivia kia? Anh đã được cứu rồi. Và giàu có nữa.” Ostrit lấy ra một bao tiền bự và ném xuống chân Geralt. “Một ngàn oren. Cầm đi, hãy lên ngựa và rời khỏi đây.”
Người Rivia vẫn không nói gì.
“Đừng có nhìn tôi như thế!” Ostrit lên giọng. “Và đừng làm tốn thời gian của tôi nữa. Tôi không có ý định ở lại đây cho tới nửa đêm. Anh không hiểu sao? Tôi không muốn anh hóa giải lời nguyền. Không, anh vẫn chưa đoán được. Tôi không thông đồng gì với Velerad hay Segelen hết. Tôi không muốn anh giết con bé. Anh chỉ cần đi khỏi đây thôi. Mọi thứ phải để yên như cũ.”
Witcher không di chuyển. Anh không muốn nhà quý tộc nhận ra tốc độ và phản ứng của mình giờ đây nhanh đến mức nào. Trời đang tối với tốc độ chóng mặt. Thật nhẹ nhõm, bởi vì bóng đêm nửa vời của lúc chập choạng cũng vẫn là quá sáng đối với đồng tử của anh.
“Và thưa ngài, tại sao mọi thứ lại phải ở yên như cũ?” anh hỏi, cố gắng phát âm từng từ thật chậm rãi.
“Giờ thì cái đó,” Ostrit kiêu hãnh ngẩng cao đầu, “không phải là việc của anh.”
“Và nếu như tôi đã biết rồi thì sao?”
“Nói đi.”
“Sẽ dễ dàng hơn để trục xuất Foltest khỏi ngai vàng nếu con striga làm cho người dân hoảng sợ hơn nữa? Nếu sự điên loạn của hoàng gia hoàn toàn khiến cho cả quý tộc và thường dân đều thấy ghê tởm, tôi nói đúng không? Tôi đã tới đây từ Redania và Novigrad. Ở đó đang bàn tán rất nhiều rằng những người ở Vizima coi vua Vizimir mới là vị cứu tinh và nhà cai trị đích thực. Nhưng tôi, ngài Ostrit, không quan tâm đến chính trị, hay sự nối tiếp ngai vàng, hay đảo chính trong cung điện. Tôi ở đây để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Ông chưa bao giờ nghe nói đến tinh thần trách nhiệm ư, hay sự thành thực? Hay đạo đức nghề nghiệp?”
“Hãy cẩn thận ngươi đang nói với ai đấy, đồ lang thang!” Ostrit hét lên phẫn nộ, đặt tay lên cán kiếm. “Ta đã chịu quá đủ rồi. Ta không quen với những cuộc tranh luận kiểu này! Nhìn ngươi đi – đạo đức nghề nghiệp, luật lệ? Ngươi là ai mà dám nói những câu đó? Một tên vô lại mà vừa mới tới nơi đã bắt đầu giết người? Kẻ mà cúi đầu trước Foltest nhưng lại ngấm ngầm thỏa thuận với Velerad sau lưng ông ta như một gã côn đồ cho thuê? Ngươi dám vênh mặt lên với ta ư, tên nông dân? Định đóng vai một Hiền Triết à? Một pháp sư? Tên witcher xảo trá! Biến đi trước khi ta gõ kiếm vào mặt!”
Witcher không động đậy. Anh đứng bình thản.
“Ông nên đi đi, ngài Ostrit.” Anh nói. “Trời đang tối rồi.”
Ostrit lùi lại một bước, rút kiếm ra.
“Chính ngươi tự chuốc lấy đó nhé, tên pháp sư. Ta sẽ giết ngươi. Những mánh khóe của ngươi không có tác dụng đâu. Ta mang theo một viên đá rùa.”
Geralt mỉm cười. Công dụng của đá rùa được nhiều người nhầm lẫn cũng ngang với sự nổi tiếng của nó. Nhưng witcher sẽ không phí sức để làm phép, chứ chưa nói đến việc để thanh kiếm bạc của mình va chạm với gươm của Ostrit. Anh thụp xuống để tránh đường kiếm, và với bàn tay cùng móc khóa bằng bạc, đánh vào thái dương ông ta.
***