Anh trông thấy những bức tường trắng và cột nhà của căn phòng nhỏ phía trên trạm gác. Anh di chuyển đầu, nhăn mặt vì đau, và rên rỉ. Cổ anh được băng bó, dày cộp, cẩn thận, chuyên nghiệp.
“Hãy nằm yên, witcher,” Velerad lên tiếng. “Nằm yên, đừng động đậy.”
“Kiếm…của tôi…”
“À, phải. Dĩ nhiên rồi, còn điều gì quan trọng hơn với một witcher ngoại trừ thanh kiếm bạc. Nó ở đây, đừng lo. Cả hai thanh kiếm và rương đồ của anh. Và ba ngàn oren. Phải, phải, đừng nói gì. Chính ta mới là lão già ngốc nghếch còn anh là witcher khôn ngoan. Foltest đã lặp đi lặp lại trong suốt hai ngày rồi.”
“Hai…”
“À, phải, hai. Con bé cắt cổ anh khá nghiêm trọng. Người ta thậm chí có thể nhìn thấy bên trong có cái gì. Anh đã mất rất nhiều máu. May mắn thay, chúng ta đã vội vã tới cung điện ngay sau tiếng gáy thứ ba của gà trống. Chẳng có ai ở Vizima ngủ đêm đó. Không thể nào, các anh ầm ĩ kinh khủng. Ta có đang làm anh thấy mệt không?”
“Công…chúa?”
“Công chúa trông giống một công chúa. Gầy gò. Và có hơi ngô nghê. Con bé ngủ liên tục và làm ướt giường. Nhưng Foltest nói rồi điều này sẽ thay đổi. Ta không nghĩ là nó sẽ tệ hơn đâu, anh có nghĩ thế không, Geralt?”
Witcher nhắm mắt lại.
“Tốt. Ta đi đây, hãy nghỉ ngơi.” Velerad đứng dậy. “Geralt? Trước khi ta đi, hãy nói cho ta biết: tại sao anh lại cố cắn con bé? Hả? Geralt?”
Witcher thiếp ngủ.