Mặt trời vẫn mọc dù bạn mất người thân. Xe buýt vẫn chạy đúng giờ dù bạn vừa thất nghiệp. Tín dụng ngân hàng vẫn tính lãi, không vì bạn chia tay mà mềm lòng. Những cỗ máy khổng lồ của thế giới này không dừng lại chỉ vì bạn sụp đổ.
Nỗi đau của bạn không đủ lớn để làm lệch quỹ đạo một hành tinh. Và đó không phải là sự tàn nhẫn. Đó là sự thật.
Khi bạn gục xuống, có hai điều xảy ra: một là, bạn nhận ra thế giới không ngừng quay; hai là, bạn bắt đầu hiểu ra, đứng dậy hay không là chuyện chỉ một mình bạn quyết định. Đừng mong vũ trụ gởi đến một bản nhạc nền truyền cảm hứng hay một bàn tay vô hình đỡ bạn dậy. Cái bạn nhận được thường chỉ là sự im lặng – sâu đến lạnh người.
Có người chọn đứng ngoài cuộc chơi. Cứ ngồi đó, chờ một ai đó đến sửa lại luật. Có người, dù máu me đầy mặt, vẫn lê thân vào lại ván cờ – không phải vì họ mạnh, mà vì họ hiểu: đứng ngoài không giúp gì cả, chỉ khiến bạn trở thành cảnh nền cho cuộc đời của kẻ khác.
Bạn có thể than phiền rằng luật chơi bất công. Nhưng luật không được viết để chiều lòng bạn. Bạn có thể nói bạn quá mệt, nhưng thời gian không chờ người nào biết mệt. Bạn có thể sụp đổ một lúc, nhưng không thể ngủ quên trong thảm kịch của chính mình.
Thế giới này không khuyến khích bạn gồng lên. Nhưng nó cũng chẳng rảnh để dỗ dành bạn mãi.
Vì vậy, hãy đau nếu cần. Gục nếu buộc phải. Nhưng khi cơn đau qua đi – dù chỉ là tạm thời – hãy chọn một vị trí. Hoặc là người tiếp tục chơi, hoặc là kẻ bị loại khỏi bàn cờ. Không ai ép bạn cả. Nhưng hậu quả thì vẫn đến – rất công bằng, rất lạnh lùng.
Không ai nợ bạn một lời giải thích. Và bạn cũng không nợ ai một phiên bản mạnh mẽ. Bạn chỉ nợ chính mình một quyết định: Bây giờ thì sao?
Thế giới vận hành như thường. Còn bạn – sẽ tiếp tục hay không?